Hoang Điện tọa lạc ở phía Tây Nam của Đạo Tông, mấy chục ngọn núi quây thành một vòng tròn, nằm ở trên đỉnh, nhìn xuống thác nước bên dưới đang chảy giống như dải ngân hà, tiếng thác nước ầm ầm vang vọng khắp cả vùng trời.
Trên đỉnh những ngọn núi ấy, có thể nhìn thấy vô số những đại điện quy tụ thành quần thể. Một đám người đông đúc nhìn giống như đàn kiến đang đi xuyên qua những đại điện ấy, tạo ra một cảm giác phấn chấn tinh thần.
Xung quanh những ngọn núi khổng lồ này, có một dòng sông dài mấy ngàn trượng chảy ngang qua, trông như một dòng Thiên Hà, đến gần mới có thể phát hiện ra, không ngờ dòng sông lớn này hóa ra là do Niết Bàn Khí ngưng đọng lại mà tạo thành!
Một dòng Đan Hà đích thực!
Thủ bút của những Tông phái siêu cấp với cấp bậc như thế này, hiển nhiên không hề thua kém những Tông phái Viễn Cổ!
Đang lúc Lâm Động nhìn dòng Đan Hà chảy ngang qua, thì trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, trong lòng thầm cảm thấy phấn khởi. Trước đây hắn đã từng cảm thấy Đan Hà rất có lợi cho việc tu luyện, đáng tiếc thay vì lý do thời gian của Chiến trường Viễn Cổ không cho phép, cho nên hắn không thể dừng chân ở đó quá lâu, chỉ có thể tu luyện một chút rồi vội vã bỏ đi trong tiếc nuối, vì thế ngay lúc thấy Đan Hà xuất hiện tại Hoang Điện, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng hân hoan.
Đứng bên cạnh Lâm Động, Ngộ Đạo chỉ những ngọn núi khổng lồ, trong giọng nói có chút đắc ý.
Lâm Động nghe vậy, lập tức thấy chấn động. Nhưng hắn biết rất rõ, muốn trở thành đệ tử chân truyền của những Tông phái siêu cấp này, theo quy định của Bách Triều Đại Chiến, ít nhất phải bước chân vào Niết Bàn Kim Bảng, mà trước mắt Hoang Điện này đã có ba trăm người như vậy!
Ba trăm người này hẳn đều là tinh anh, đều là thiên tài của các Vương triều Đông Huyền Vực! Số người trên Niết Bàn Kim Bảng trong Bách Triều Đại Chiến cộng lại cũng không bằng một nửa số này, xem ra con đường những Tông phái này thu nhận đệ tử cũng không ít.
Lâm Động cũng không hỏi thăm tình hình của ba điện kia, nhưng nếu đoán thì hắn cũng có thể đoán được, số lượng của bọn họ hẳn sẽ còn nhiều hơn của Hoang Điện gấp nhiều lần.
Nhìn tổng thể về thực lực của Tông phái siêu cấp, thật có chút đáng sợ, nhưng cũng khiến Lâm Động có thể rõ ràng nhận thức được điểm đáng sợ ấy là ở chỗ nào. Những Vương triều ở Đông Huyền Vực không thể so bì được với thực lực này.
Có được số lượng lớn những đệ tử đáng sợ như vậy, còn sợ gì không mạnh lên được.
Ngộ Đạo nói với Lâm Động với nét mặt nghiêm túc.
Lâm Động cười cười, có chút hiếu kỳ.
Ngộ Đạo mỉm cười, chỉ về phía dòng Đan Hà xa xa và nói:
Ánh mắt Lâm Động sáng lên, có thể được hai vị Điện chủ đích thân dốc lực ban thưởng, thật sự không đơn giản.
Ngộ Đạo trợn mắt nhìn Lâm Động.
Lâm Động mỉm cười nói.
Hai tay Ngộ Đạo chắp phía sau, giọng nói có chút hài hước.
Ánh mắt Lâm Động có chút chấn động, chợt chậm rãi gật đầu, nói nhỏ:
Với thực lực của Lâm Động hiện nay, đã có thể so sánh với cường giả cấp bậc Lục Nguyên Niết Bàn, nếu thực lực có thể tiến lên bước nữa thì có thể đấu một trận với cường giả Thất Nguyên Niết Bàn! Giờ đây hắn mới gia nhập Hoang Điện, sau này còn rất nhiều thời gian để theo đuổi những sư huynh đi trước!
Nhìn khuôn mặt với nụ cười tự tin của gã thanh niên Lâm Động, Ngộ Đạo âm thầm gật đầu… Hắn đã tận mắt chứng kiến quá trình phát triển của Lâm Động tại Chiến trường Viễn Cổ, một tên gia hỏa xuất thân từ một Vương triều Hạ cấp lại có thể bộc lộ tài năng tại địa phương khốc liệt đó, bản thân hắn đã có thể coi là một kỳ tích!
Ngộ Đạo điềm đạm nói.
Lâm Động khẽ cười và gật đầu.
Ngộ Đạo đột nhiên nhìn về phía Tiểu điêu và Tiểu Viêm đang đứng bên cạnh Lâm Động. Hắn biết rõ thân phận của hai người này, nên cũng biết bọn họ sẽ không lựa chọn gia nhập Đạo Tông.
Tiểu điêu lười biếng nói.
Nghe được lời này, Lâm Động nhất thời kinh ngạc.
Tiểu điêu cười nói.
Tiểu Viêm nở nụ cười hồn hậu, nói.
Tiểu điêu cười nói với Lâm Động.
Thấy vậy, Lâm Động sau một chút chần chừ thì cũng không nói thêm gì nữa. Lúc trước Tiểu điêu sở dĩ một mực đi theo hắn là vì nó không yên tâm cho sự an toàn của hắn, nhưng nay hắn đã gia nhập Hoang Điện rồi, chỉ cần không có sự cố gì quá lớn thì sẽ rất an toàn, nếu đã vậy thì Tiểu Viêm cũng có thể được tự do một chút!
Hơn nữa Lâm Động cũng biết Tiểu điêu có không ít bí mật còn không nói cho hắn biết, hắn cũng không chủ động hỏi. Hiện nay thực lực của hắn không phải là mạnh lắm, việc của Tiểu điêu, hắn cũng không thể giúp được gì.
Ngộ Đạo đưa đám người đến một ngọn núi rất to, rồi vung tay áo lên, mấy gã đệ tử chạy đến. Ngộ Đạo liếc nhìn đám người Lâm Động một cái rồi mới nói:
Nghe vậy, mọi người cũng cung kính đáp lại.
Ngộ Đạo khẽ gật đầu, chợt trên mặt lộ ra một nụ cười:
Nghe được những lời đó, nét mặt đám người Liễu Bạch cũng trở nên kích động một chút, trải qua nhiều khó khăn như vậy, cuối cùng cũng thành công, trở thành đệ tử của Tông phái siêu cấp.
o0o
Trong lúc bọn Lâm Động ổn định trên Hoang Điện, phía Đông của Đạo Tông, nơi đó cũng có những ngọn núi cao hùng vĩ vững chãi, khí thế thậm chí còn cao hơn cả ở Hoang Điện.
Đó chính là chỗ của Thiên Điện!
Trên dãy núi của Thiên Điện, đồng cũng có một dòng Đan Hà chảy ngang qua, nhưng Đan Hà này quy mô còn lớn hơn Đan Hà của Hoang Điện, nhìn qua, thậm chí còn không thấy cuối cùng, cũng chỉ có thể cảm nhận được sự nồng đậm vô cùng của Niết Bàn Khí từ trên Đan Hà dập dờn bốc lên, khiến cho không gian cũng phải vặn vẹo.
Nhìn gần hơn, ở Đan Hà này, có thể nhìn thấy không ít những bình đài, phía trên có rất nhiều đệ tự đang nhắm mắt tu luyện, có những luồng nguyên lực ba động mạnh mẽ phát ra từ trong cơ thể bọn họ.
Những bình đài này nằm xung quanh Đan Hà, nhưng bình đài gần trung tâm Đan Hà nhất thì có rất ít, mà số lượng đệ tử trên đó thì càng ít hơn.
Vù!
Một luồng âm thanh xé gió, đột nhiên vang lên trên không trung Đan Hà, trong lúc mơ hồ còn kèm theo những âm thanh nhạc khí va chạm, giống như thiên âm vậy, khiến không ít đệ tử đang tu luyện cũng phải mở mắt nhìn chăm chú vào hình ảnh đang băng xẹt ngang qua không trung, trong mắt cũng có chút mê say.
Bóng dáng trên bầu trời không để ý tới những ánh mắt này mà tiếp tục xông thẳng về chỗ sâu của dòng sông, cuối cùng đáp xuống một bình đài sau cuối.
Thân ảnh hạ xuống, hồng y phất phơ, chính là nữ tử Ứng Hoan Hoan, nữ tử vừa mới đấu khẩu một trận với Lâm Động!
Nàng ta vừa đáp xuống bình đài, ánh mặt liền nhìn về phía trước, nơi đó có một nữ tử đang im lặng ngồi xếp bằng, xung quanh nàng, Niết Bàn Khí nồng đậm lượn lờ lởn vởn.
Nữ tử này mặc huyền y, thân thể mềm mại, tóc dài xanh mượt, eo lưng thắt một cái đai màu xanh, hai tay để lên đầu gối, trên ngọc chỉ có bắt ấn thành chỉ, có một thanh trường kiếm màu xanh nằm giữa hai bàn tay. Trên thân kiếm một vài tia kiếm khí phát ra, khiến cho Niết Bàn Khí xung quanh cũng phải e sợ lãng tránh.
Ứng Hoan Hoan vừa trông thấy nữ tử huyền y này, cái miệng nhỏ nhắn không nhịn được mà bắt đầu cong lên một chút.
Nữ tử trước mắt này chính là đệ tử hàng đầu của Đạo Tông, Đại sư tỷ Thiên Điện, Ứng Tiếu Tiếu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License