VŨ ĐỘNG CÀN KHÔN


Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu

Chương 279: Hắc Đồng Lão Nhân



Nhìn thấy ánh mắt Lâm Động tập trung vào cây cột màu đen, tiểu điêu thoáng chút kinh ngạc, mở miệng hỏi.

Lâm Động nhẹ giọng nói. Chợt hắn bước nhanh lên phía trước, phía trên nắm tay bắt đầu khởi động một nguồn nguyên lực hùng hồn, sau đó đấm thật mạnh lên trên cây cột đá.

Ầm!

Cây cột đá màu đen bị Lâm Động đấm mạnh một quyền, thế nhưng nó cũng không hề vỡ tung giống như trong tưởng tượng. Cây cột đá thậm chí không hề xê dịch lấy chút nào. Thấy thế, Lâm Động cũng không khỏi có chút bất ngờ. Độ chắc chắn của cột đá này dường như đã đạt đến mức độ vô cùng khủng khiếp.

Tiểu điêu ở phía sau mở miệng cười nhạo nói.

Lâm Động buông lỏng tay, không biết phải làm thế nào. Loại ba động kỳ quái kia chính là từ trong cây cột này truyền ra. Nếu như không thể đập vỡ được cây cột, làm thể nào biết được trong đó có ẩn chứa thứ gì?

Tiểu điêu nhàn nhạt nói.

Đối với những lời nói này của tiểu điêu, Lâm Động cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu, hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình tĩnh tâm lại. Sau đó, hắn trực tiếp ngồi xếp bằng ngay trước mặt cây cột đen, hai bàn tay dán thẳng lên bề mặt lạnh lẽo của cây cột. Một tia tinh thần lực theo lòng bàn tay tuôn ra, chậm rãi quấn quanh bề mặt cây cột màu đen, giống như muốn xâm nhập vào bên trong đó vậy.

Cây cột đen này lạnh lẽo vô cùng, tinh thần lực của Lâm Động không ngừng lượn lờ trên bề mặt của nó, thế nhưng lại có cảm giác như là gặp phải một thứ gì đó khó có thể xâm nhập giống như mai rùa vậy.

Cứ như thế gần mười phút, hắn vẫn không thể đạt được kết quả đặc biệt nào cả. Điều này không khỏi khiến cho cặp mày của hắn khẽ nhíu chặt lại.

Cặp mày Lâm Động nhíu chặt, ý niệm trong đầu không ngừng chuyển động. Sau một hồi lâu, ngay khi hắn vừa mới bất đắc dĩ định bỏ cuộc, ngón tay đưa lên xoa xoa trán. Đột nhiên ánh mắt nhanh chóng chớp động, sau đó bàn tay đột nhiên nắm chặt lại. Ngay sau đó, năm mai Bản mệnh Linh phù chợt nổi lên trên lòng bàn tay hắn.

Một khi Bản mệnh Linh phù có thể cảm nhận được động tĩnh bên trong cây cột này, xem ra giữa hai thứ này ắt hẳn có gì đó liên quan với nhau.

Năm mai Bản mệnh Linh phù lượn lờ trong lòng bàn tay Lâm Động, chậm rãi xoay chuyển. Lâm Động không chút chần chừ, vươn bàn tay ra, đem năm mai Bản mệnh Linh phù nhẹ nhàng đặt lên trên bề mặt cột đá.

Vù vù!

Cùng với sự tiếp xúc giữa Bản mệnh Linh phù và bề mặt cột đá, ngay lúc đó, cột đá bỗng nhiên run rẩy lên. Từng luồng quang mang gợn sóng dưới ánh mắt kinh ngạc vui mừng của Lâm Động nhanh chóng phát tán ra, cuối cùng lan tràn ra trên toàn bộ cây cột đá.

Nhìn thấy một màn này, trong mắt Lâm Động lập tức hiện lên vẻ vui mừng. Trong ánh mắt tiểu điêu đứng bên cạnh cũng thoáng hiện lên vẻ vui mừng.

Quang mang gợn sóng càng ngày càng nồng đậm hơn. Đến cuối cùng, ngay tại nơi phát ra luồng quang mang kia đột nhiên hình thành nên một trận lốc xoáy màu đen. Bên trong luồng lốc xoáy kia chợt có mấy điểm hấp lực nhất thời phát tán ra.

Nhìn luồng lốc xoáy màu đen đột nhiên xuất hiện đó, sắc mặt Lâm Động thoáng có chút biến đổi, lộ vẻ trầm ngâm. Sau đó hắn chợt nghiến mạnh răng, trực tiếp bước chân đi vào. Những thứ ở trong này, rất có thể đều có liên quan tới Thôn Phệ Tổ Phù. Hắn không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể tìm ra Thôn Phệ Tổ Phù.

Khi Lâm Động bước vào bên trong luồng lốc xoáy màu đen, tiểu điêu cũng nhanh chóng phóng theo. Một người một điêu nhanh chóng nhảy vào luồng lốc xoáy, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.

Mảnh hắc ám trước mắt chỉ duy trì trong khoảnh khắc, sau đó một vầng ánh sáng chợt xuất hiện trong ánh mắt của Lâm Động. Xuất hiện trước mặt hắn là một cánh đồng hoang rộng mênh mông. Trên cánh đồng hoang này, lộ ra một loại khí tức vô cùng cổ xưa.

Tại một nơi mà tầm nhìn của Lâm Động có thể nhìn thấy, có một cây cột đá to lớn màu đen đứng sừng sững ở đó. Tiếp cận đến gần hơn, Lâm Động cũng phát hiện ra, trên đỉnh của cây cột đá kia dường như có một thân ảnh đang ngồi xếp bằng trên đó.

Ánh mắt Lâm Động dừng lại, nhìn lên thân ảnh đang ngồi xếp bằng trên đỉnh cột đá kia. Đứng ở cách đó không xa, hắn có thể nhìn thấy được, đó là một lão giả đầu bạc mặc bào phục màu đen. Đầu bạc áo bào đen, nhất thời lộ ra một tia khí tức thần bí.

Trên cánh đồng hoang vu, không biết từ khi nào thoảng qua chút gió nhẹ lay động, thổi mái đầu bạc của lão giả thần bí đó tung bay lên. Bất chợt, cặp mắt đang nhắm chặt của lão giả kia chậm rãi mở ra.

Oanh!

Ngay trong lúc lão giả kia mở mắt ra, khắp không gian, trong khoảnh khắc ấy liền trở nên tĩnh lặng. Đôi mắt lão nhân đó không có tròng trắng, bên trong đó chỉ là một loại không gian hắc ám giống như một cái hắc động vậy.

Một cặp hắc đồng dường như đem tất cả ánh sáng trong trời đất này nuốt chửng vào trong đó vậy. Thậm chí, ngay khi ánh mắt của Lâm Động đang chăm chú nhìn cặp hắc đồng kia, hắn cũng cảm giác được tinh thần lực trong nê hoàn cung mình có dấu phiêu đãng bay ra. Hắn lập tức vội vàng lui về phía sau, vẻ mặt kinh hãi nhìn lão giả thần bí đó.

Cặp hắc đồng của lão giả kia giương mắt nhìn chằm chằm Lâm Động, chợt một thanh âm tràn đầy âm vị cổ xưa chậm rãi từ trong cánh đồng hoang vang lên.

Ánh mắt Lâm Động khẽ chớp động, cung kính nói.

Trên khuôn mặt già nua của Hắc Đồng Lão Nhân hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, nói:

Lâm Động cung kính hỏi.

Tiểu điêu đứng bên bả vai Lâm Động, giương hai mắt chăm chú nhìn Hắc Đồng Lão Nhân, chậm rãi nói.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Lâm Động nhất thời biến đổi. Loại lão yêu quái thiên cổ như thế này nếu như còn sống, vậy thì ai còn dám dòm ngó đến Thôn Phệ Tổ Phù nữa chứ?

Hắc Đồng Lão Nhân thoáng chút kinh ngạc giương mắt nhìn tiểu điêu, mỉm cười nói.

Tiểu điêu cười quái dị một tiếng, cũng không có nói gì. Lâm Động nhận thấy được, tiểu điêu này trước nay không sợ trời không sợ đất, thế nhưng dường như đối với Hắc Đồng Lão Nhân ở trước mặt kia cũng cực kỳ kiêng kỵ.

Hắc Đồng Lão Nhân cười cười, nhìn về phía Lâm Động, nói:

Nghe vậy, trong lòng Lâm Động không khỏi rung động, chợt chắp tay nói:

Hắc Đồng Lão Nhân nhàn nhạt cười. Ông ta chợt nhìn chăm chú vào Lâm Động, ánh mắt ấy dường như có thể xuyên thủng cả linh hồn và tinh thần của hắn vậy. Dưới ánh mắt ấy, dường như những bí mật sâu kín nhất của Lâm Động, cũng đều bị bại lộ trước mặt nhân vật thần bí này.

Nhưng mà, khi ánh mắt của Hắc Đồng Lão Nhân sắp sửa nhìn quét qua cánh tay phải của Lâm Động, chợt một đạo quang mang nhàn nhạt, đột nhiên chậm rãi từ trong lòng bàn tay thẩm thấu ra ngoài. Dưới luồng quang mang này, kể cả ánh mắt của Hắc Đồng Lão Nhân cũng đều bị ngăn chặn lại. Lập tức, Hắc Đồng Lão Nhân thần bí ấy đột nhiên thốt lên một tiếng kinh dị.

Bàn tay Lâm Động nắm hờ lại. Loại quang mang này, xem ra chính là từ trong thạch phù thần bí kia phát ra. Chỉ là khiến cho Lâm Động cảm thấy có chút rung động chính là, thạch phù thần bí này rốt cuộc là thứ khủng khiếp đến như thế nào, mà ngay cả lão yêu quái vạn năm như Hắc Đồng Lão Nhân cũng không thể nào nhìn xuyên thủng được nó?

Trong lời nói của Hắc Đồng Lão Nhân ẩn chứa một chút kinh ngạc, xem ra nguyên nhân hẳn là do thạch phù thần bí kia.

Hắc Đồng Lão Nhân vừa dứt lời, cột đá to lớn màu đen mà ông ta đang ngồi xếp bằng kia, đột nhiên hiện ra từng khe nứt tinh mịn. Ngay sau đó, một tiếng nổ mạnh chợt vang lên, hàng vạn đạo hắc quang nhất thời bắn ra, cuối cùng đan xen vào nhau ở phía chân trời, ngưng tụ thành một đạo phù văn màu đen giống hệt như thật thể, kích thước chỉ vẻn vẹn to bằng bàn tay.

Phù văn màu đen kia vừa xuất hiện, liền chậm rãi rơi xuống chỗ Lâm Động. Thấy vậy, hắn vội vàng vươn hai tay ra, vững vàng mà đón lấy đạo phù văn màu đen đó.

Phù văn màu đen này đem đến cho Lâm Động một cảm giác lạnh lẽo vô cùng, nhưng hắc mang trên nó không ngừng lưu động, giống như là có linh tính vậy, nhìn qua có chút kỳ dị.

Hắc Đồng Lão Nhân phiêu phù về phía chân trời, khi giọng nói chậm rãi của ông ta dứt hẳn, bóng dáng của ông ta cũng dần dần trở nên mờ nhạt.

Lâm Động trịnh trọng khom người hành lễ với Hắc Đồng Lão Nhân. Hắn biết, tàn tượng của Hắc Đồng Lão Nhân hẳn đã tồn tại hàng vạn năm tháng. Hôm nay nhiệm vụ của ông ta coi như đã hoàn thành, cuối cùng sẽ phải tiêu tan vào trong trời đất.

Còn về cái gọi là trách nhiệm theo lời Hắc Đồng Lão Nhân đã từng nói, Lâm Động lại có chút mờ mịt. Chẳng lẽ sau khi đạt được Thôn Phệ Tổ Phù, thì cũng phải đảm đương vai trò cứu thế chủ, bảo hộ thiên địa hay sao? Chẳng qua thực lực của hắn hiện tại tự bảo vệ bản thân còn gặp khó khăn, cho nên cái chuyện vô cùng cao thượng như vậy, vẫn là để sau này hẵng tính vậy…

Tiểu điêu đứng bên cạnh mỉm cười nói.

Lâm Động cũng cười. Hắn biết, nếu không phải là nhờ vào Bản mệnh Linh phù của mình, e rằng cũng không thể nào tiến được vào nơi này, nhờ đó đạt được cách phá giải phong ấn của vị tiền bối kia truyền lại.

Lâm Động xoay người, bước nhanh về hướng luồng lốc xoáy màu đen phía đằng xa. Sau lưng hắn, tiểu điêu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về nơi Hắc Đồng Lão Nhân vừa biến mất, sau đó cũng nhanh chóng đi theo.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License