Lâm Động ngồi trên chiếc xe ngựa xa hoa nhất trong đội ngũ, đối với ánh mắt kinh dị của mọi người trong Võ quán Ưng Chi đang nhìn đến, hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ. Từ tối qua khi hắn thể hiện ra thực lực ánh mắt của những tên gia hỏa này liền chưa từng bình thường trở lại.
Ở bên cạnh, Nhân Nhân đôi mắt mở to đầy sùng bái nhìn Lâm Động, trong mắt cơ hồ đầy sao đêm lấp lánh.
Da mặt Lâm Động giật giật, nhìn Nhân Nhân cười miễn cưỡng, ai nghe một câu nói quá nhiều lần có lẽ cũng đều có biểu tình như vậy.
Thân thể mềm mại chậm rãi bước đến, bàn tay ngọc ngà gõ nhẹ lên đầu Nhân Nhân, thanh âm có ý trách móc.
Lâm Động ngẩng đầu lên, Khương Tuyết lúc này bởi trận hỗn chiến hôm qua mà tóc có vẻ lộn xộn, trên làn da trắng lộ ra ngoài y phục có những vết máu khô, nhưng nhìn qua không có vẻ mệt mỏi lắm, ngược lại còn có một ý nhị rất đặc biệt.
Nữ tử này hắn có thể nhìn ra, nàng ra có tình cảm rất đặc biệt với Võ quán, bởi vậy do tối qua ra tay tương trợ, nên cho tới nay trên mặt xinh đẹp của nàng ta đã không còn sự lãnh đạm lúc trước, càng nhiều hơn là một sự dịu dàng nhẹ nhàng.
Trang phục giản dị, nữ tử này hiển nhiên không có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Lăng Thanh Trúc, nhưng lại có mê lực của riêng nàng ta.
Ánh mắt hai người nhìn nhau trong giây lát, sau đó Khương Tuyết vội vàng dời ánh mắt đi, trên mặt có chút đỏ hồng, lập tức cúi đầu xuống, lui lại hai bước.
Ở phía trước, Khương Lôi cưỡi ngựa tới cạnh xe ngựa, cười nói với Lâm Động.
Từ đêm qua nhìn qua thực lực của Lâm Động, xưng hô của hắn với Lâm Động cũng có chút thay đổi, đối với điều đó Lâm Động cũng không có cách nào. Ở quận Đại Hoang, thực lực là tất cả, nếu không phải do tuổi hắn quá nhỏ, có lẽ Khương Lôi đã phải gọi hắn một câu tiền bối rồi.
Nghe vậy, Lâm Động cũng thở phào một cái. Nơi quỷ quái này, hắn thực sự không muốn ở lâu hơn nữa.
Khương Lôi dường như nghĩ ra điều gì, đột nhiên nói.
Nghe thấy vậy, Lâm Động hơi sững lại, kinh ngạc hỏi.
Nghe thấy câu trả lời của Lâm Động, không chỉ Khương Lôi sững lại một chút, ngay cả Khương Tuyết bên cạnh cũng có chút kinh ngạc nhìn về Lâm Động, hiển nhiên không nghĩ rằng hắn ngay cả Đại Hoang Cổ Bia cũng không biết.
Bị ánh mắt của bọn họ nhìn, Lâm Động cảm thấy không thoải mái, cười gượng nói:
Khương Lôi cười cười giải thích.
Nghe thấy những lời này, trong lòng Lâm Động rung động, vũ kỹ phân thành Thượng, Trung, Hạ ba loại, nhưng trên Thượng phẩm lại còn có vũ kỹ mạnh hơn gọi là vũ kỹ Tạo Hóa Cấp. Vũ kỹ cấp bậc này có uy năng nghiêng trời bạt núi, nếu có thể đoạt được, khiêu chiến vượt cấp không phải là việc không thể.
Còn về Linh bảo, bình thường chỉ có Cao Trung Hạ ba loại, nhưng trên Linh bảo Cao cấp còn có thứ mạnh hơn, tương truyền là Linh bảo Địa cấp và Linh bảo Thiên cấp.
Đương nhiên Linh bảo cấp bậc này đại đa số đều có linh tính, uy lực phi phàm, cho dù không cần điều khiển cũng phát ra uy lực kinh người. Nhìn khắp Vương triều Đại Viêm có lẽ chỉ có một vài thế lực lớn có được Linh bảo Địa cấp, còn về Linh bảo Thiên cấp có lẽ cả Vương triều Đại Viêm vẫn chưa có thế lực nào có được.
Vũ kỹ Tạo Hóa Cấp, Linh bảo Địa cấp, những thứ này cơ hồ ở quận Thiên Đô chưa từng có ai nhìn thấy, thậm chí là nghe thấy cũng vậy. E rằng cũng chỉ có nơi rộng lớn và hỗn loạn nhất của Vương triều Đại Viêm là quận Đại Hoang này mới có thể xuất hiện.
Những thứ này tùy tiện lấy ra đều có thể dẫn tới tranh đoạt rung trời.
Mục quang Lâm Động chớp động, có chút nghi hoặc nói.
Khương Lôi cười nói.
Lâm Động giật mình, nhưng không hề phản bác. Sở dĩ không có thể lực nào có năng lực độc chiếm bởi vì thực lực bản thân chưa đủ, không thể trấn áp được các thế lực khác cũng đang thèm thuồng nhìn ngó.
Lâm Động có chút chấn kinh. Hắn đã từng được biết sự khủng bố của cường giả Niết Bàn Cảnh, lúc đó chỉ là một đạo tàn ảnh đã đem Lăng Thanh Trúc khống chế như một con rối không có sức kháng cự, lẽ nào cường giả như vậy vẫn không thể phá vỡ được phong ấn đó sao?
Khương Lôi nói.
Lâm Động xoa cằm, trong lòng rất có hứng thú với Đại Hoang Cổ Bia. Chuyến đi này hắn đi tu luyện vốn là để đề thăng thực lực, nếu hắn có thể trong Đại Hoang Cổ Bia có chút cơ ngộ thì đuổi theo bước chân Lâm Lang Thiên hiển nhiên sẽ nhanh hơn một chút.
Ánh mắt Lâm Động hơi sáng lên, quận Đại Hoang là nơi lớn nhất của Vương triều Đại Viêm, muốn tìm tung tích Tổ phù ở đây không phải là việc đơn giản.
Ở trong lòng Lâm Động, thanh âm của tiểu điêu đột nhiên vang lên.
Lâm Động lặng lẽ gật đầu, nếu đã vậy thì Đại Hoang Cổ Bia này có thể đi một chuyến, vẫn còn năm tháng nữa, việc này cũng không vội.
Lâm Động đột nhiên cười hỏi.
Khương Lôi trầm ngâm một chút, nói.
Lâm Động lẩm bẩm nhắc lại, đem ba cái tên này nhớ kỹ trong đầu.
Nghe thấy vậy, trong lòng Lâm Động khẽ rung động, nghĩ tới Phù khôi Trung đẳng trong túi Càn Khôn của hắn.
Nói tới đây, Khương Lôi nhìn cánh tay Lâm Động, hiển nhiên nhớ lại đêm qua Lâm Động cũng dựa vào lực lượng của nhục thân một quyền đánh bay Ngạc Báo Vương, lẩm bẩm một câu tiểu quái vật.
Lâm Động lặng lẽ gật đầu, quận Đại Hoang này quả nhiên hơn hẳn quận Thiên Đô, ba thế lực này e rằng so với Tứ đại Gia tộc của Vương triều Đại Viêm cũng không hề yếu hơn.
Khương Lôi thầm than nói.
Lâm Động cười cười gật đầu, nói:
Trải qua nói chuyện, Lâm Động đã biết Tổng bộ của Võ quán Ưng Chi nằm ở thành Đại Ưng cách Mê Vụ Lâm không xa.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Khương Lôi có chút không tự nhiên, thở dài nói:
Thấy vậy, Lâm Động cũng vội chuyển qua đề tài khác.
o0o
Trên đường trò chuyện, mấy giờ đồng hồ sau phát hiện ra sương mù xunh quanh cuối cùng đã trở nên nhạt đi. Cảm nhận được sự biến hóa này, trong lòng Lâm Động cũng thở dài một cái, cuối cùng cũng đã thoát khỏi Mê Vụ Lâm rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License