Tà Vương Không Để Vợ Chạy Thoát


Tác giả: Tô Tiểu Noãn

Chương 38: Mảnh Vỡ Tàng Bảo Đồ Xuất Hiện



“Đây là cái gì?” Tô Tử An nén đau khổ, hắn đem khối ngọc bội Tử Ngư ném ra.

“Ngọc bội Tử Ngư?”

“Đây là của ngươi đúng không ?” Hai mắt Tô Tử An âm trầm, bất giác cười lạnh, nhìn hai chân Tô Tĩnh Vũ run lên.

“Đúng là của nhi tử, nhưng ba ngày trước nhi tử không cẩn thận đã làm rơi.”

“Làm rơi? Giờ ngươi nói làm rơi?” Tô Tử An liên tục cười lạnh, từng bước tới gần.

“Giam hắn lại từ từ thẩm vấn! Dù kẻ trộm không phải hắn, cũng sẽ có quan hệ với hắn ” Tô Bác Vũ cầm khối ngọc bội Tử Ngư vẫn còn có hơi ấm kia trong tay , đáy mắt hiện lên tia ngoan độc.

Tiểu viện vắng vẻ trong Tô phủ

Cho dù toàn bộ Tô phủ có đèn đuốc sáng trưng, tiếng động vô cùng lớn , thì cũng chỉ có cái tiểu viện vắng vẻ này yên tĩnh giống như đêm khuya.

Nam Cung Lưu Vân sau khi vứt bỏ được cái đuôi, cười ha ha đi tìm Tô Lạc.

Hắn lúc này đã thay đổi bộ y phục tên trộm ban nãy.

Lúc này, hắn đẹp đến mức như nam nhân cực đẹp bước từ trong tranh, cơ thể như điêu khắc ở thời cổ Hy Lạp, góc cạnh rõ ràng, mang thần thái ôn hòa, lười biếng, tà mị còn mang theo nụ cười xinh đẹp.

“Như nào? Bổn vương làm tốt chứ?” Nam Cung Lưu Vân nghiêng người dựa vào hoa quỳnh ngồi xuống, hai tay thon dài ôm lấy, mỉm cười mà ngóng nhìn về phía Tô Lạc

“Miễn cưỡng vượt qua kiểm tra.” Tô Lạc ngồi trên mặt ghế đá bên trong phòng, phía trước là bàn đá, ở trên để một bình trà xanh, hương trà lượn lờ, mờ mịt.

Đối mặt với nàng, Nam Cung Lưu Vân vẫn mang thái độ ôn hoà, không để ý, ngược lại liếm môi , tiến đến gần nàng, hơi nóng phả vào tai nàng, thanh âm trầm thấp mập mờ: “Nha đầu ngoan, lấy được Thiên Linh Thủy rồi hả?”

“Đương nhiên, phải xem ai là người lấy.” Tô Lạc nhận nhiệm vụ, chưa bao giờ có chữ thất bại ,dù cho ở thời cổ đại, độ khó tăng lên nhiều cũng không làm khó được nàng.

Nàng đem Thiên Linh Thủy đưa ra cho hắn xem, ánh mắt mang theo vẻ đắc ý, “Tưởng đề phòng nghiêm ngặt nhưng ta vẫn lấy được cái này.”

Nam Cung Lưu Vân sủng nịch mà dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng chỉ lên trán nàng: “Nàng khoác lác quá. Nếu như không phải bổn vương đem lão nhân kia đi, nàng cho rằng đơn giản như vậy sao?”

“Đúng rồi, cái tấm bản đồ này là cái gì? huynh biết không?” Tô Lạc tức giận mà trợn tròn mắt, sau đó đem cái mảnh giấy ố vàng kia cho Nam Cung Lưu Vân.

Bên trên văn tự cổ quái xiêu xiêu vẹo vẹo, nàng hoàn toàn không hiểu.

Nam Cung Lưu Vân cầm lấy xem xét cẩn thận. Hắn vốn là không đếm xỉa tới, nhưng nhìn thấy mấy dòng chữ về sau, Nam Cung Lưu Vân mắt có chút rung động.

Mới đầu trên mặt còn mang theo một nét cười của tên du côn , nhưng mà sau một phút đồng hồ , thần sắc của hắn vậy mà thay đổi.

Làm cho Tấn vương điện hạ thay đổi sắc mặt, hẳn không phải vật đơn giản.

Tô Lạc chăm chú nhìn Nam Cung Lưu Vân, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hắn.

Tô Lạc hơi tò mò chớp mắt mấy cái, đôi mắt dễ thương căng mọng rung động lòng người: “Như thế nào? Chẳng lẽ thật sự là tàng bản đồ hay sao?”

“Thứ này nàng tìm được ở đâu?” Nam Cung Lưu Vân nghiêm túc hỏi.

Vật này tuyệt đối không đơn giản, đâu phải tùy tiện có thể lấy? Hơn nữa theo hắn được biết, Tô Lạc là thứ nữ của Tô phủ, hơn nữa còn không được sủng ái, trong tay tại sao có thể có bảo bối như vậy?

Nam Cung Lưu Vân không hiểu, vì vậy, hắn lẳng lặng nhìn Tô Lạc, đợi nàng nói ra đáp án.

Thấy Nam Cung Lưu Vân chăm chú như vậy, Tô Lạc có chút nghi ngờ.

Đây rốt cuộc là vật gì? Có thể khiến Nam Cung Lưu Vân nghiêm túc như vậy nói chuyện…

“Không phải cố ý tìm, nó được giấu ở bên trong hộp đựng Thiên Linh Thủy, ta vốn định để hộp lại vu oan cho Tô Tĩnh Vũ, nhưng khi nhìn thấy tờ giấy này, thì lấy lại , tránh để cho Tô Tĩnh Vũ có gì.” Tô Lạc rất vô tội mà chớp mắt mấy cái, nàng còn nhún nhún vai.

Nam Cung Lưu Vân cực độ kì im lặng mà nhìn Tô Lạc, một lát sau, hắn dùng lực xoa đầu nàng: “Nha đầu nàng ăn cái gì mà lớn lên? Vận khí tốt như vậy? Đi trộm Thiên Linh Thủy còn có thể thuận tay lấy được tàng bản đồ.”

Hắn trong truyền thuyết tuy là con cưng của thượng đế, nhưng so với vận khí của nha đầu này… Hắn thật hâm mộ ghen ghét hận đủ loại….

Mấy ngày ngắn ngủi tiếp xúc, mắt nhìn nàng không phải thiên phú linh lực Tử cấp thượng phẩm, mà là mộc hỏa song hệ tu Luyện dược sư, còn là không gian pháp sư, bây giờ lại còn thuận tay kiếm được một phần của Tàng bản đồ Bát Hoang Thần Điện!

Thật là làm cho hắn muốn đập đầu vào tường.

Nam Cung Lưu Vân nhịn không được suy đoán: Nha đầu kia không phải là con riêng của nữ thần may mắn chứ?

Bị mắt hắn nhìn tận đáy lòng khiến Tô Lạc sợ hãi, ngón tay nhỏ chọc chọc cánh tay hắn: “Hỏi không trả lời , nói mau, chẳng lẽ đây quả thật là tàng bản đồ?”

“Hàng thật giá thật, già trẻ không gạt.” Nam Cung Lưu Vân nói rất khẳng định, nhưng giọng điệu có chút vô lực, hiển nhiên hắn chưa hồi phục tinh thần lại từ lúc Tô Lạc đâm trúng.

“Cái kia, rất quan trọng?” Tô Lạc ngước khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, đôi mắt dễ thương lóng lánh hỏi.

“Sao có thể dùng quan trọng để hình dung nó?” mặt mũi Nam Cung Lưu Vân tràn đầy không đồng ý, “Đó căn bản là vật báu vô giá, Thiên Linh Thủy sánh với nó không cách nào ngang bằng.”

“Thật sao?” Tô Lạc lập tức hào hứng bừng bừng, nàng nghi hoặc nhìn bàn tay trắng nõn của chính mình, cái tay này vận khí thực sự thần kỳ?

“Còn có thể lừa nàng ư? Mảnh này là một trong những mảnh bản đồ Bát Hoang Thần Mộ. Bát Hoang Thần Mộ ư… Đây chính là tồn tại bất diệt vô tận trong nhiều năm, nghe nói người đi ra từ đó, cho dù người bình thường nhất, một chiêu cũng có thể diệt một quốc gia trên đại lục này.”

“Một người bình thường, một chiêu, có thể diệt một quốc gia của chúng ta?” Tô Lạc lại bình tĩnh, đôi mắt dễ thương cũng tránh không được trừng lớn.

Cái này, còn để cho người sống hay không chứ? Tô Lạc quả thực khó có thể tưởng tượng, nếu là cường giả chí cao đi vào, chẳng phải là một chiêu có thể diệt toàn bộ quốc gia sao? Đây quả thực là… Làm cho người khó có thể tưởng tượng!

“Truyền thuyết xác thực như thế.” Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân đẹp thâm thúy, hiện lên tia cao thâm, hắn nhàn nhạt nói, “Nghe nói, rất nhiều năm trước, ở bên trong bát hoang, cường giả tranh đấu, cuối cùng trống mái với nhau mà chết, trong đó thi thể chí cao cường giả hình như được chôn ở trong bát hoang thần mộ.”

Nam Cung Lưu Vân dừng một chút, đôi mắt thâm thúy xinh đẹp nghiêm túc nhìn Tô Lạc, “Kể cả Thần khí tùy thân của bọn họ, đều mai táng tại bát hoang Thần Mộ.”

Thần khí tùy thân của Chí cao cường giả … Tô Lạc hít một hơi mạnh.

Trước không nói đến chí cao cường giả, chỉ nói ở bên trong bát hoang người bình thường tùy tiện đi ra , đều sẽ có một chiêu diệt đại nhân vật và cả tòa thành trì.

Mà bây giờ, tòa Bát Hoang Thần Mộ này ở bên trong vùi chính là vũ khí của chí cao cường giả… Thật sự là nghĩ lại đều chảy nước miếng.

“Sao, nghĩ tới đi đào bảo vật ư.” Đào bảo vật cái gì, nàng thích nữa đó.

“Vậy còn phải đợi.”Con mắt Nam Cung Lưu Vân tỏa ra hào quang chói mắt , giống như mặt trời sáng lạn, hắn cười nhẹ nhàng mà xoa đầu nàng, giống như vuốt ve sủng vật, “Nàng bây giờ đừng nói nhất giai, mà ngay cả linh khí bình thường nhất cũng còn không có, như thế nào đây?”

Được rồi, Tô Lạc thừa nhận, nàng bị đả kích đến…

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License