Ngũ Hồ Chiến Sử


Tác giả: Chu Hiển

Quyển 6 – Chương 1: No Ấm Sinh Dâm Dục



Đại loạn năm Nguyên Khang vốn bắt đầu từ việc Giả hậu chuyên chính nắm quyền dẫn đến loạn bát vương. Mặc dù chủ yếu là tranh đấu giữa tám vị Vương gia của họ Tư Mã nhưng đã làm liên lụy, gây bao khổ sở cho dân chúng. Đến năm Vĩnh Khang thì Triệu Vương Tư Mã Luân khởi binh, nhập kinh giết Giả hoàng hậu. Từ đó thiên hạ không một ngày được yên ổn nữa.

Năm Vĩnh Khang, Vương Tuyệt Chi mới được tám tuổi. Nhắc đến chuyện này để biết rằng Vương Tuyệt Chi từ khi hiểu chuyện cho đến ngày hôm nay thì một ngày thái bình cũng chưa từng nếm qua. Cuộc đời của hắn từ nhỏ đã sinh ra trong cảnh binh đao loạn lạc, chỉ thấy sinh ly tử biệt, chiến tranh không dứt. Ngoài những thứ đó ra thì trong đầu hắn không còn gì nữa?

Chỉ sợ suy nghĩ của hắn so với những người ngoài bốn mươi tuổi, đã từng hưởng cảnh thái bình thịnh trị thì khác nhau rất nhiều.

Đầu năm nay khắp nơi đều là cảnh giết chóc, sài lang khắp nơi. Đừng nói là người bị thương, mà cho dù trong người không khỏe một chút cũng vạn vạn lần không dám hành tẩu một mình trên đường. Cho dù có dám thì cũng không dám đi xa. Nếu không, cũng sẽ giống như động vật bị thương sống trong rừng – tuyệt không thể sống được lâu.

Thương thế của Vương Tuyệt Chi không nhẹ. Cừu nhân của hắn tại Thiên Thủy nếu nói ít thì cũng không phải là ít, nói nhiều cũng không phải là nhiều. Thử tính ra thì người muốn đoạt mạng hắn đại khái cũng khoảng mười vạn người. Về phần nhất lưu cao thủ thì ít nhất cũng có khoảng năm mươi người. Bất quá hắn vẫn ung dung ra vào thành Thiên Thủy, thần thái nhàn nhã dạo chơ. Sau khi ăn no thì tản bộ, thưởng hoa, ngâm phú.

Tuy nhiên thực sự hắn không có khả năng ngâm phú, chỉ có thể hát:

Thu phong tiêu sắt thiên khí lương

Thảo mộc diêu lạc lộ vi sương

Quần yến từ quy nhạn tường

Niệm quân khách du tư đoạn tràng

Khiêm khiêm tư quy biến cố hương

Hà vi yêm lưu ký đà phương

Tiện thiếp thủ không phòng

Hựu lai tư quân bất cảm vong

Bất giác lệ hạ triêm y thường

Viên cầm minh huyền phát thanh thương

Đoản ca vi ngâm bất năng trường

Minh nguyệt kiểu kiểu chiếu ngã sang

Tinh chiếu tây lưu dạ vị ương

Khiên ngưu chức nữ diêu tương vọng

Nhĩ độc hà cô hạn từ lương.

Bản dịch thơ Lam Giang:

Gió thu hiu hắt sương thu

Cỏ cây rơi lá sa mù vương vương

Thu về đã báo tin sương

Thành Nam hồng nhạn lên đường từ lâu

Chàng còn lưu lạc đâu đâu

Người đi khắc khoải, kẻ sầu nao nao

Bơ vơ gối lẻ song đào

Lung lay phiến nguyệt, nghẹn ngào lời ca

Buồng thu xế ánh trăng tà

Đêm khuya nhìn giải Ngân Hà trôi ngang

Nhìn nhau Chức Nữ, Ngưu Lang

Cầu sông thiếu nhịp riêng chàng xa em.

Thành thật mà nói thì tiếng hát của Vương Tuyệt Chi cũng tương tự như tiếng “gà trống gáy” vậy. Bất kỳ ai nghe được đều không thể nào tán dương. Bài hát này vốn là một tác phẩm sáng tác khi ưu tư của Ngụy Văn Đế, thế nhưng hắn lại hát theo nhịp cực nhanh, âm hưởng hừng hực, tươi vui như trên trời vừa rơi xuống mười khối đại nguyên bảo và mười đại mỹ nhân. Nếu nói hắn là kẻ đã “tàn phá” một tác phẩm hay của Tào Phi thì cũng thật không ngoa.

Vương Tuyệt Chi vừa đi vừa hát, hết một bài lại tiếp một bài. Dọc đường đi chỉ thấy thi thể nằm phơi đầy nội, xương trắng còn nhiều hơn thi thể, ruồi bọ bâu vào xác chết ong ong từng đàn, mùi hôi thối bốc lên khắp nơi. Chỉ dựa vào hiện trường quan sát được cũng đủ biết trận chiến tại Thiên Thủy thảm khốc đến nhường nào.

Âm nhạc thời Hán Ngụy từ lời ca, nhịp phách đều sầu bi u oán đến chín phần mười. Nhưng Vương Tuyệt Chi hát xướng theo kiểu vừa qua loa, vừa hời hợt đã làm biến đổi hoàn toàn hào khí của thứ âm nhạc đầy u oán này.

Cũng không biết đã đi bao lâu, chỉ biết hắn đã hát đến mười bảy, mười tám khúc nhạc, chiến trường đã xa dần, thi thể cũng không còn gặp nhiều như trước. Xa xa chỉ thấy doanh trại san sát, kéo dài đến gần bảy trăm dặm, phạm vi rộng lớn nhưng cực kỳ nghiêm mật, cờ xí tung bay phấp phới, trong đó có một lá đại kỳ thêu rõ chữ “Thạch” cực lớn.

Không cần nói cũng biết đây chính là nơi đóng quân của Thạch Lặc.

Vương Tuyệt Chi đột nhiên đứng lại. Con đường phía trước đã xuất hiện chướng ngại vật, không thể đi được nữa.

Trước mặt hắn là bốn thiếu nữ xinh đẹp, mắt đẹp mũi cao, mặc xiêm y Yết tộc, tuyệt đối được xếp vào hạng nhất đẳng mỹ nữ.

Vương Tuyệt Chi chắp tay mỉm cười, nhìn tứ nữ.

Một người lên tiếng:

Người thứ hai nói:

Người thứ ba nói:

Người thứ tư nói:

Bốn mỹ nữ yểu điệu đồng loạt thực hiện một nghi lễ của người Hồ, đồng thanh thi lễ:

Vương Tuyệt Chi cũng giống như bao nam nhân khác trên thế gian – nhìn bốn mỹ nữ mà ứa nước bọt:

A Nguyệt cười khúc khích nói:

Tiếng cười của nàng trong trẻo như tiếng chuông bạc, thiếu chút nữa đã có thể câu hồn nhiếp phách người khác đến bên mình. A Xuân, A Hoàn, A Vi cũng đồng thời cười rộ lên. Một người cười thì khuynh thành, hai người cười thì khuynh quốc, cả bốn người cùng cười thì cho dù là hồn phách của mười vạn nam nhân cũng đồng thời bị hấp dẫn, tức tốc bay đến bên các nàng.

Vương Tuyệt Chi quả nhiên là bị “bắt mất” hồn phách, thất thần hỏi:

A Nguyệt chợt nghiêm mặt nói:

Vương Tuyệt Chi đột nhiên dùng sức véo lên cánh tay một cái, đau đến nỗi kêu lên một tiếng, lẩm bẩm trong miệng:

Tứ nữ nhanh chóng xúm đến thân thể hắn, thất thủ bát cước cởi quần áo của Vương Tuyệt Chi ra. Đây thực là việc “giết người” không cần dụng đến binh đao! Đáng sợ nhất chính là A Nguyệt đã thừa dịp này bóp một cái trên người hắn, đương nhiên là nàng bóp vào địa phương “gây chết người” của Vương Tuyệt Chi.

Vương Tuyệt Chi lúc này cũng giống như tất cả các nam nhân trên thế gian khác. Nếu có nữ nhân cởi bỏ quần áo cho mình thì sẽ không việc gì phải phản kháng. Tương tự như vậy, nếu có nữ nhân muốn nhéo vào bộ vị chết người của hắn thì cho dù hắn muốn phản kháng cũng vô lực thực hiện.

Vì vậy tứ nữ dễ dàng cởi sạch quần áo của hắn, thân thể Vương Tuyệt Chi lập tức trần trụi như một đứa trẻ mới sinh ra . Tứ nữ lại phảng phất giống như một đám lưu manh đánh bạc thắng đang lột sạch sẽ quần áo con nợ.

Đương nhiên trên người Vương Tuyệt Chi có một bộ phận so với trẻ sơ sinh thì lớn hơn rất nhiều!

Tứ nữ cởi bỏ quần áo của hắn xong thì dùng nước ấm thấm vải, cẩn thận lau chùi sạch sẽ bụi bẩn bám quanh các vết thương trên người. Sau đó lau vết máu đã đông lại, cử chỉ hoàn toàn cẩn thận dịu dàng, không hề làm hắn đau đớn.

Tiếp theo, tứ nữ lại dùng vải mỏng băng bó vết thương cho hắn, dùng giấy dầu phủ lên vết thương, kín đến nỗi ngay cả gió lùa cũng không lọt.

A Nguyệt mang đến một thùng gỗ thật lớn:

Thùng gỗ khi đặt ven đường thì có vẻ không quá lớn. Tuy nhiên thân thể hiên ngang khí vũ như Vương Tuyệt Chi nếu ngồi vào trong vẫn cảm thấy rộng rãi, thậm chí có thể bơi được.

Vương Tuyệt Chi như người mất hồn, một câu cũng không hỏi, lững thững bước vào thùng gỗ.

Tứ nữ bắt đầu đổ nước vào. A Nguyệt, A Xuân đổ nước lạnh. A Hoàn, A Vi đổ nước nóng. Bên cạnh thùng gỗ là một chiếc vại bằng sành chứa đầy nước, đang được đun bằng củi khô, lửa cháy hừng hực.

Vại nước bằng sành so với thân thể tứ nữ thì còn cao hơn, lại chứa đầy nước. Sức nặng phải đến hai, ba trăm cân. Tuy nhiên tứ nữ không hề hao tốn nhiều khí lực đã có thể nhẹ nhàng nhấc đến. Đó là chưa nói đến việc vại nước đã được đun bằng lửa lớn, đương nhiên nóng vô cùng. Người bình thường nhấc lên như vậy, e rằng thủ chưởng đã phải bốc khói, nhưng các nàng lại xem như không có chuyện gì xảy ra. Xem ra công phu của các nàng không hề yếu kém.

Nước đầy thùng gỗ thì tứ nữ cũng nhảy vào trong thùng gỗ, tay cầm khăn, tay cầm bàn chải lông mềm tẩy rửa kỹ từng tấc thân thể hắn. Công phu trên tay các nàng thật khéo léo, làm cho Vương Tuyệt Chi bất giác phát ra âm thanh rên rỉ sung sướng.

Hắn lẩm bẩm

Từ khi đáp ứng Kim Quý Tử đến Thiên Thủy cho đến nay, Vương Tuyệt Chi chưa một lần tắm rửa. Hơn nữa bản thân bị thương, lại phải đánh nhau, lăn lộn trên mặt đất không biết bao nhiêu lần, bùn đất dơ bẩn khôn xiết. Thân thể so với con heo đã chết mười tám ngày sợ rằng còn hôi thối hơn nhiều. Tứ nữ phải hao tổn hết sức lực của chín trâu hai hổ mới có thể tẩy rửa sạch sẽ thân thể hắn. Ngay cả địa phương bí ẩn nhất cũng được kỳ cọ, chải chuốt sạch sẽ. Lượng nước đầy ắp trong thùng cũng đã trở nên đổi màu, hiện lên một lớp cáu bẩn nhờ nhờ. Về phần vết thương của Vương Tuyệt Chi thì đã có giấy dầu phong bế, nước không hề thấm đến.

Vương Tuyệt Chi khoan khoái nhắm mắt lẩm bẩm:

A Nguyệt lại nói:

Vương Tuyệt Chi cười ha hả, từ trong thùng gỗ nhảy dựng lên, đáp xuống mặt đất. Chỉ thấy thân thể hắn đã trở nên trắng hồng. Nếu như lúc nãy hắn giống như một con heo chết đã mười tám ngày thì bây giờ đã biến thành một con heo sữa mũm mĩm, ngon lành.

Tứ nữ lau khô thân thể cho hắn, mặc một bộ y phục trắng tinh, thay đôi guốc mộc khác, lại dùng vải khô lau khô tóc. A Hoàn chải tóc, A Vi tết tóc, thay da đổi thịt cho hắn.

Nhưng lúc này cặp mắt của Vương Tuyệt Chi lại nhìn chăm chăm về phía trước.

Trên bãi cỏ trước mặt hắn không biết từ lúc nào đã bày sẵn một bàn dài đựng đầy thức ăn. Có thịt nướng, dê nấu canh, thịt hươu, bò, gà, lợn, các loại hải sản… còn có dưa, có lựu, hơn nữa còn có hai bình Bồ Đào tửu tỏa ra hương vị thơm ngát.

Vương Tuyệt Chi vừa mới thoát khỏi thảm trạng một con quỷ đói chưa lâu. Tại Thiên Thủy khi nhìn thấy một cái đùi gà thì đã mừng rỡ như điên, huống chi là một bàn thịnh yến như lúc này? Không trách được hắn nhìn chăm chăm như vậy, ngay cả mỹ nữ cũng không quan tâm đến.

Hắn ngây ngốc hỏi:

A Nguyệt chu miệng, cười khúc khích nói:

Vương Tuyệt Chi mỉm cười:

Tứ nữ nghe thấy hắn nói “vừa háo sắc vừa đói”, nhất thời đồng loạt đỏ mặt. A Hoàn dịu dàng nói:

Nói xong những lời này thì mặt mũi đỏ bừng, thẹn lắm. Lúc nãy tắm cho Vương Tuyệt Chi thì nàng không thẹn thùng, không nghĩ ra bây giờ lại đỏ mặt.

A Vi cẩn thận hơn một chút :

A Nguyệt là người đứng đầu tứ nữ, dịu dàng nói:

Vương Tuyệt Chi vỗ tay nói:

Tứ nữ đỏ mặt, ngay cả người có da mặt dày nhất là A Nguyệt cũng không trả lời được, ấp úng:

Vương Tuyệt Chi nghiêm trang nói:

A Hoàn dường như là người thông minh nhất, lập tức lên tiếng:

Vương Tuyệt Chi cười khen:

A Nguyệt như cười như không nói:

Vương Tuyệt Chi trợn mắt, nói:

Nàng bày ra tư thế “thỉnh mời” rất đẹp mắt. Bất quá Vương Tuyệt Chi không hề để ý đến.

Hắn đang lầm bầm trong miệng:

A Nguyệt chớp chớp mắt hỏi:

Vương Tuyệt Chi đáp:

A Nguyệt lại nói:

Vương Tuyệt Chi lắc đầu:

A Nguyệt ngạc nhiên hỏi:

Vương Tuyệt Chi đáp:

A Nguyệt cúi thấp đầu, nói:

Vương Tuyệt Chi thản nhiên nói:

A Nguyệt lại hỏi:

Vương Tuyệt Chi đáp:

A Nguyệt tò mò cất tiếng hỏi:

Ánh mắt Vương Tuyệt Chi lộ ra vẻ bội phục:

A Nguyệt lại nói:

Vương Tuyệt Chi đáp:

A Nguyệt hỏi:

Vương Tuyệt Chi đáp:

A Nguyệt không hiểu, vội hỏi:

Vương Tuyệt Chi giải thích:

A Nguyệt đếm đếm mấy ngón tay, đoạn nói:

Vương Tuyệt Chi đáp:

A Nguyệt hỏi:

Vương Tuyệt Chi đáp:

A Nguyệt lại nói:

Vương Tuyệt Chi đột nhiên hỏi:

A Nguyệt ngẩn người, hoảng sợ đáp:

Vương Tuyệt Chi cười nói:

A Nguyệt chớp chớp mắt:

Vương Tuyệt Chi lắc đầu:

A Nguyệt nói:

Vương Tuyệt Chi mỉm cười:

Vương Tuyệt Chi vừa dứt câu thì một tiếng cười chợt vang lên:

Vương Tuyệt Chi thản nhiên nói:

Thạch Hổ cười to:

Chỉ thấy một gã đại hán đi đến, ngoài khoác áo bào ngắn, trong mặc tê giáp nhung phục, uy vũ vô cùng – Thạch Hổ.

Thạch Hổ chỉ ngón tay lên bàn thức ăn, nói:

Vương Tuyệt Chi cũng không nói lời nào, trong nháy mắt đã ăn năm sáu khối thịt bò, nuốt thêm bảy tám miếng cá.

Hai người như quỷ đói, ăn một trận tựa gió cuốn mây tan, Thạch Hổ đưa tay chùi mép, chỉ A Nguyệt:

A Hoàn, A Vi, A Xuân ba người đều lấy ra một loại nhạc cụ. Một người ôm tỳ bà, một người thổi Khương địch, một người đeo Yết cổ, bắt đầu tấu nhạc.

A Nguyệt bắt đầu hát:

Thu mộc thê thê,

Kỳ diệp nuy hoàng.

Hữu điểu xứ sơn,

Tập ư bao tang.

Dưỡng dục mao vũ,

Hình dung sinh quang.

Ký đắc thăng vân,

Thượng du khúc phòng.

Ly cung tuyệt khoáng,

Thân thể tồi tàng.

Chí niệm ức trầm,

Bất đắc hiệt hàng.

Tuy đắc ẩm thực,

Tâm hữu hồi hoàng.

Ngã độc y hà,

Lai vãng biến thường.

Phiên phiên chi yến,

Viễn tập tây khương.

Cao sơn nga nga,

Hà thuỷ ương ương.

Phụ hề mẫu hề,

Đạo lý du trường.

Ô hô ai tai,

Ưu tâm trắc thương.

Bản dịch Thái Bạch:

Cành thu hiu hắt lá thu vàng,

Trên đỉnh non cao, đó rõ ràng.

Có một chim kìa hay đáo để,

Ở ăn tự lúc mớ ra dàng.

Ra dàng đã đủ cánh lông bay,

Thấy rõ hình dung quý giá thay.

Trên nóc lầu cao đá đổ xuống,

Chín từng mây thẳm đã tung bay.

Tung bay, nhưng khốn biết sao rầy,

Sự thế than ôi, nỗi nước này!

Nỗi nọ dường kia khôn tả xiết,

Gan sầu ruột héo, ngỏ ai hay!

Ai hay cho khúc đoạn trường này,

Cho nỗi quan hoài ở chốn đây!

Uống uống ăn ăn khôn đắp lại,

Những hờn những oán, những sầu cay!

Sầu cay riêng nghĩ xiết bàng hoàng,

Biết đến bao giờ hận mới tan.

Én nọ tung bay xập xoè cánh,

Đường xa mấy mấy dặm quan san.

Quan san thăm thẳm nỗi lòng đau,

Biển rộng non cao chất tủi sầu.

Vòi vọi đường xa muôn dặm cách,

Mưa nắng sân Lai, xót dãi dầu!

Dãi dầu ai hỡi thấu cho chăng?

Lấp đặng cho ai những bất bằng.

Những nhớ những thương tầy núi biển,

Tình thu chan chứa hận sầu vương!

Tiếng ca uyển chuyển du dương khiến cho người nghe tâm say thần cảm.

Vương Tuyệt Chi gật đầu nói:

Thạch Hổ vỗ tay cười to nói:

Một trăm lượng hoàng kim không phải nhỏ. Tại thời đại này thì số tiền như vậy cũng đã có thể sống một cuộc sống xa hoa trong nhiều năm.

A Nguyệt lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói:

Thạch Hổ lại quay sang nói với ba người kia:

Tam nữ đồng thanh đáp:

Vương Tuyệt Chi nhìn tứ nữ:

Tứ nữ nghe vậy nhưng không hề có một hành động nào.

Thạch Hổ cười nói:

Ánh mắt Vương Tuyệt Chi trở nên rất kỳ quái, hỏi:

Thạch Hổ đáp:

Vương Tuyệt Chi thầm nghĩ đạo lý này thật miễn cưỡng nhưng lại không nghĩ ra biện pháp nào để phản bác, đành nhíu mày nói:

Thạch Hổ đáp:

Vương Tuyệt Chi lầm bầm:

Thạch Hổ lại nói:

Vương Tuyệt Chi lại hỏi:

Thạch Hổ đáp:

Vương Tuyệt Chi đáp:

Thạch Hổ nhìn Vương Tuyệt Chi, cười ha ha, vui vẻ nói:

Vương Tuyệt Chi nghe vậy bèn nói:

A Nguyệt ứng tiếng:

Thạch Hổ chợt lên tiếng:

A Vi, A Hoàn, A Xuân tam nữ hiểu ý. Cổ, địch, tỳ bà đồng thời tấu khởi. Thạch Hổ nhịp xuống bàn, hát:

Nam nhân mang chí lớn

Bằng hữu không cần nhiều

Phi ưng tung cánh gió

Quần sẻ loạn khiếp uy

Vó ngựa chấn đại địa

Cỏ bụi rạp tung bay

Thiết bài cắm thân eo

Danh vị vượt thế nhân

Khúc hát này vốn mang theo chí khí hùng tráng, do đích thân Thạch Hổ hát lại càng tỏ rõ khí phách nam nhân. Vương Tuyệt Chi không khỏi vỗ tay khen:

Thạch Hổ cười ha hả:

Vương Tuyệt Chi đáp:

Thạch Hổ lại hỏi:

Vương Tuyệt Chi đáp:

Thạch Hổ lại hỏi:

Vương Tuyệt Chi không đáp, hỏi ngược lại:

Thạch Hổ đáp:

Vương Tuyệt Chi lại hỏi:

Thạch Hổ đáp:

Vương Tuyệt Chi háy mắt nhìn tứ nữ, cười nói:

Thạch Hổ đáp:

Vương Tuyệt Chi nói:

Thạch Hổ lắc đầu:

Vương Tuyệt Chi đáp:

Thạch Hổ cười to:

Vương Tuyệt Chi không đáp, chỉ “ồ” lên một tiếng.

Thạch Hổ nói tiếp:

Vương Tuyệt Chi nói:

Thạch Hổ thản nhiên đáp:

Vương Tuyệt Chi hỏi:

Thạch Hổ đáp:

Vương Tuyệt Chi lại nói:

Thạch Hổ thản nhiên đáp:

Vương Tuyệt Chi cười nói:

Thạch Hổ than thở:

Vương Tuyệt Chi cũng than rằng:

Thạch Hổ đột nhiên đứng lên, quắc mắt nói:

Vương Tuyệt Chi nói:

Thạch Hổ ngạc nhiên:

Vương Tuyệt Chi đáp:

Thạch Hổ lấy làm lạ:

Vương Tuyệt Chi cười nói:

Thạch Hổ nghi hoặc hỏi:

Vương Tuyệt Chi nói từng chữ một:

Thạch Hổ ngửa mặt lên trời cười lớn:

Hắn chậm rãi thu lại thanh âm vui vẻ, âm trầm nói:

Vương Tuyệt Chi nói:

Thạch Hổ hỏi:

Vương Tuyệt Chi đáp:

Thạch Hổ nhìn vẻ mặt Vương Tuyệt Chi tỏa ra sát khí lạnh lẽo, trong lòng không khỏi khẽ rùng mình:

Vương Tuyệt Chi đáp:

Hắn vừa nói xong thì Thạch Hổ đột nhiên thấy phía trước xuất hiện hai người.

Chú thích:

(1): no ấm sinh dâm dục

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License