Ngũ Hồ Chiến Sử


Tác giả: Chu Hiển

Quyển 5 – Chương 6: Ác Bá Cướp Kiệu Hoa



Vũ Đô Nhất Dương cất cao giọng nói:

Vũ Đô Nhất Dương nói lời này cũng không hề khoa trương. Thử nhìn tình hình xung quanh tràng diện thì rõ. Trong con hẻm nhỏ thì hai bên đầu tường đều có ít nhất năm trăm cung thủ, trong tay lăm lăm cung cứng tên nhọn, chĩa vào bốn người Thạch Hổ. Cho dù ngươi có bản lĩnh cao cường như thế nào cũng không thể thoát khỏi một trời tên bắn đến. Cho dù có thoát khỏi cung thủ thì xung quanh đây còn dày đặc Khương binh chờ sẵn. Tình thế này thì ngay cảThạch Hổ cũng hoàn toàn không có một phân nào có thể thoát được.

Vũ Đô Nhất Dương nói xong lời này cũng im lặng quan sát phản ứng của đối phương. Bất quá Vương Tuyệt Chi đột nhiên không nén được nở một nụ cười.

Thạch Hổ một tay ôm Mê Tiểu Kiếm, một tay nắm lấy thi thể không đầu của Anh Tuyệt, song chưởng phân ra lập tức dễ dàng bứt ra song trảo Anh Tuyệt cắm trên đùi Mê Tiểu Kiếm. Ưng trảo cong vòng, co quắp lại, cắm sâu vào thịt Mê Tiểu Kiếm nhưng hắn khéo léo tách ra không làm rách một chút thịt nào.

Xảo kình trong hành động đơn giản đó nhìn thì nhẹ nhàng nhưng đã vận dụng đến cực độ. Vương Tuyệt Chi không khỏi bội phục, vỗ tay khen:

Thạch Hổ vứt bỏ đi thân thể Anh Tuyệt, khẽ liếc mắt xem xét qua tình trạng của Mê Tiểu Kiếm, đoạn nhíu mày nói:

Hắn khoanh chân ngồi xuống, đơn chưởng đặt lên Linh Thai huyệt trên đỉnh đầu, chưởng còn lại đặt lên Phong Phủ huyệt nơi bối tâm Mê Tiểu Kiếm, đoạn nói:

Mọi người nghe Thạch Hổ thản nhiên thốt ra lời ấy, không khỏi cảm thấy khiếp sợ. Người này lớn gan, hành động ngông cuồng, kiêu ngạo cực điểm. Trong vòng vây trùng trùng điệp điệp của địch nhân lại dám dùng nội lực bản thân, bảo vệ tính mạng cho Mê Tiểu Kiếm. Đơn giản xem tất cả Khương binh, cung thủ xung quanh đây như vô vật. Song Thạch Hổ chính là đang làm công việc bảo toàn mạng sống cho thủ lĩnh của Khương Nhân đảng. Nơi này ai dám ngăn cản hắn?

Diêu Dặc Trọng đột nhiên nói:

Diêu Dặc Trọng lại nói:

Thạch Thông cười lạnh chen vào:

Thạch Hổ mặc dù luôn coi thường Thạch Thông nhưng Thạch Thông vẫn luôn sợ Thạch Hổ. Giờ đây vẫn gọi là “Thạch Hổ đại ca” như trước.

Diêu Dặc Trọng nhìn đăm đăm Thạch Thông, ánh mắt mang theo vẻ khinh thường. Chậm rãi nói:

Thạch Thông hỏi:

Thạch Thông hừ một tiếng, nói:

Mê Tiểu Kiếm chết, Khương nhân đương nhiên nổi giận tấn công. Bốn người bọn họ còn đường sống sao?

Diêu Dặc Trọng lạnh lùng cười, lộ ra hàm răng trắng nhởn, nói:

Vũ Đô Nhất Dương thấy thế vội cất tiếng chen ngang:

Vũ Đô Nhất Dương biết rõ tính cách của Diêu Dặc Trọng, không thể dùng cái chết để uy hiếp được. Diêu Dặc Trọng không phải là một người sợ chết.

Tộc trưởng Xích Đình Khương – Diêu Dặc Trọng – cho dù mang danh là phản đồ, quỷ kế đa đoan, âm mưu tàn độc.. nhưng không ai dám nghĩ hắn là một người hèn nhát, sợ chết.

Thạch Thông không đồng ý, chỉ nói:

Diêu Dặc Trọng lạnh nhạt nói:

Thạch Thông nóng mũi, nói:

Thạch Hổ quát:

Thạch Thông lập tức ngậm miệng không dám nói nữa, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Diêu Dặc Trọng, tràn ngập vẻ khiêu khích.

Thạch Hổ quay sang nhìn Diêu Dặc Trọng nói:

Vũ Đô Nhất Dương và Linh Phách bây giờ mới hiểu được vì sao một Diêu Dặc Trọng cao ngạo lại có thể đáp ứng Thạch Lặc, phản bội Mê Tiểu Kiếm.

Diêu Dặc Trọng gia nhập Khương Nhân đảng là vì muốn lập nên Khương Nhân quốc. Lần này Thạch Lặc đã hứa giúp Diêu Dặc Trọng lập quốc. Hơn nữa nếu Khương Nhân đảng dựng nước thành công thì Diêu Dặc Trọng cao lắm cũng chỉ là khai quốc công thần, tuy nhiên nếu Diêu Dặc Trọng tự mình dựng nước thì sẽ trở thành khai quốc quân chủ. Việc này không phải sẽ hấp dẫn lắm sao?

Thạch Hổ cố ý nói rõ ra điều này, dụng ý của hắn muốn làm tan rã quân tâm Khương nhân. Nếu hắn có thể mang Mê Tiểu Kiếm thoát khỏi nơi này thì lòng quân Khương Nhân đảng cũng sẽ tan rã, còn bao nhiêu người muốn liều mạng với hắn nữa?

Vương Tuyệt Chi lại cảm thấy nghi hoặc vô cùng:

Thạch Lặc cuối cùng vì sao lại nghĩ ra đạo lý này?

Tâm trạng của Vũ Đô Nhất Dương và Linh Phách lại càng trở nên khẩn trương: Quả nhiên là diệu kế! Thạch Lặc nếu giết sạch Khương Nhân đảng thì cũng chỉ giết được mười ba vạn Khương nhân. Phía Tây vẫn còn đến ba, bốn trăm vạn người Khương. Tiêu diệt một Khương Nhân đảng thì sẽ có cái thứ hai, cái thứ ba xuất hiện. Chi bằng giúp Diêu Dặc Trọng thành lập Khương Nhân quốc, một mặt có thể làm giảm bớt sự phản kháng của Khương nhân, một mặt có thể để cho nội bộ Khương nhân tàn sát lẫn nhau. Khi đó Thạch Lặc có thể rung đùi, điều binh lực về phương Nam. Toàn lực tiêu diệt Tư Mã thị. Nếu diệt được triều đình Giang Tả, sau này Diêu Dặc Trọng có làm loạn thì Thạch Lặc cũng có thể dễ dàng đối phó được.

Vương Tuyệt Chi không nghĩ ra dụng ý của Thạch Lặc nhưng Vũ Đô Nhất Dương và Linh Phách lại có thể dễ dàng nghĩ ra? Thực ra Vũ Đô Nhất Dương và Linh Phách không phải là thông minh hơn Vương Tuyệt Chi nhưng hai người này trước nay luôn coi việc chính sự, hành quân chinh chiến, thông thạo mưu lược. Cái loại quỷ kế tung hoành liên hợp này bọn họ đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Chỉ có Vương Tuyệt Chi là cuồng sĩ như một cánh dã hạc tại chốn giang hồ cho nên cách nhìn nhận trên chiến trường đương nhiên kém bọn họ một bậc.

Diêu Dặc Trọng gật đầu nói:

Thạch Hổ quay đầu nhìn Lưu Côn nói:

Lưu Côn cười nói:

Thạch Hổ lắc đầu nói:

Thạch Hổ rất cao ngạo, Lưu Côn mặc dù là ân nhân nhưng hắn nói chuyện cũng không hề nể mặt nửa phần. Huống chi quan hệ đến thể diện của người Yết. Hắn nói chuyện lại càng không để rơi xuống thế hạ phong.

Lưu Côn nghe vậy, im lặng một lúc lâu, sau đó nói:

Thạch Hổ cười khểnh nói:

Lưu Côn không cách nào phản bác được, khẽ than:

Thạch Hổ lại nói:

Lúc này bốn phía đều trở nên im lặng như một mảnh đất chết. Ai cũng không dám vọng động, sợ làm Thạch Hổ phân tâm, chân khí chạy loạn sẽ ảnh hưởng đến tính mạng Mê Tiểu Kiếm.

Không lâu sau, hô hấp của Mê Tiểu Kiếm đã dần trở nên trầm ổn. Thạch Hổ mệt mỏi, thân đầy mồ hôi, thu tay lại.

Với võ công của Thạch Hổ, cho dù quyết đấu với nhất đẳng cao thủ năm trăm chiêu cũng không mệt đến thế. Nói vậy để có thể hình dung thương thế của Mê Tiểu Kiếm nặng thế nào.

Vương Tuyệt Chi nén không được, lên tiếng:

Vũ Đô Nhất Dương cũng hiểu như vậy. Tuy nhiên trong thành Thiên Thủy bây giờ làm gì còn thứ gì để ăn? Bất quá bản thân hắn cũng là một vị đại phu, bèn nói:

Thạch Hổ gật đầu:

Vũ Đô Nhất Dương tiến lên xem xét vết thương của Mê Tiểu Kiếm.

Hắn bắt mạch, mở mí mắt Mê Tiểu Kiếm lên quan sát, thần sắc trên mặt càng ngày càng sa sầm xuống, cuối cùng khóe mắt ngân ngấn nước mắt, nức nở nói:

Mọi người nhìn thấy dáng vẻ của Vũ Đô Nhất Dương đều biết không ổn, rất nhiều người không nhịn được đã bật khóc.

Thạch Hổ than thở:

Vũ Đô Nhất Dương đột nhiên lui về sau năm bước, sợ Thạch Hổ bắt hắn làm con tin. Đoạn lau nước mắt, lớn tiếng nói:

Hắn đang định hạ lệnh bắn tên thì Thạch Hổ đã lạnh lùng nói:

Vũ Đô Nhất Dương vội nói:

Hơn nữa Y Thần mặc dù có thể cải tử hồi sinh như Biển Thước nhưng giết cha hắn chính là đại bá của Mê Tiểu Kiếm – tộc trưởng trước kia của Mê Đường tộc – Mê Quốc. Y Thần hận không thể giết sạch Mê Đường tộc, phát tiết phẫn hận. Cho nên Y Thần dù có ở Thiên Thủy cũng không bao giờ chịu trị thương cho Mê Tiểu Kiếm.

Thạch Hổ nói:

Vũ Đô Nhất Dương cười lạnh:

Thạch Hổ, ngươi đừng khoác lác. Trên đời này nếu còn có ai có thể chữa khỏi cho Mê tộc trưởng thì cho dù ta phải dập đầu lạy ngươi một trăm cái, một vạn cái ta cũng sẽ làm.

Thạch Hổ điềm nhiên nói:

Ai trong quân đội cũng đều biết bên phía Thạch Lặc có một gã đại hòa thượng, pháp lực thông thần đã bước vào Huyền quan, gần như là thần tiên. Mặc dù chưa ai nghe Trúc Phật Đồ Trừng chữa bệnh nhưng nếu nói y thuật của lão có thể so với Y Thần thì cũng không ai không dám tin.

Thạch Hổ nói xong, cũng không để ý đến chúng nhân, tự ôm lấy Mê Tiểu Kiếm nhanh chóng bước đi.

Mọi người đều tách ra, nhường cho hắn một con đường đi ra, không ai dám ngăn cản, kể cả Tuyệt Vô Diễm. Thạch Hổ giết Anh Tuyệt, Diêu Dặc Trọng giết Hoàng Phủ Nhất Tuyệt, Tuyệt Vô Diễm thề bất lưỡng lập với hai người này. Nhưng tình thế trước mắt cũng đành phải nhẫn nhịn mà thôi.

Vũ Đô Nhất Dương mắt nhìn chăm chăm theo Thạch Hổ rời đi. Đột nhiên sắc mặt đại biến, phi thân tiến lên.

Diêu Dặc Trọng võ công còn cao hơn Vũ Đô Nhất Dương, hắn đã đi trước một bước, chặn Thạch Hổ lại, lạnh lùng nói:

Chỉ thấy một đạo binh mã đang chạy đến, ít nhất cũng hai, ba trăm người. Xem bộ dáng như sinh long hoạt hổ, hiển nhiên là người được ăn uống đầy đủ, tất không phải là Khương nhân trong thành Thiên Thủy.

Vương Tuyệt Chi nghĩ bụng:

Thạch Hổ cũng cảm thấy nghi hoặc không thôi. Hắn chờ khi nhìn rõ dung mạo của lộ binh mã đó thì cất tiếng:

Vũ Đô Nhất Dương quát:

Thạch Hổ cười khổ nói:

Vương Tuyệt Chi so với Thạch Hổ thì còn nhận ra người đó sớm hơn Thạch Hổ. Trang phục người đó nổi bật trong đám đông, Vương Tuyệt Chi lại nhìn thấy răng vàng trong miệng hắn, nếu muốn không nhận ra kẻ này cũng là rất khó.

Người này chính là Kim Vương Kim Quý Tử!

Vũ Đô Nhất Dương lúc này cũng đã nhận ra, kêu lên:

Vũ Đô Nhất Dương và Kim Quý Tử giao hảo đã hơn mười năm. Lần này Mê Tiểu Kiếm giao dịch với Kim Quý Tử đều là do một tay Vũ Đô Nhất Dương tiến hành.

Kim Quý Tử vốn hòa lẫn trong đám võ sĩ, nhìn thấy Vũ Đô Nhất Dương mới tách ra, kêu lớn:

Hắn dừng lại một chút, lại nói:

Vũ Đô Nhất Dương nghe đến đây, vừa mừng vừa sợ, vội hỏi:

Kim Quý Tử đắc ý dương dương nói:

Vũ Đô Nhất Dương lắc đầu nói:

Kim Quý Tử nhìn thấy Vương Tuyệt Chi mỉm cười, biết người này đã hiểu, bèn cười nói:

Vương Tuyệt Chi nói:

Vũ Đô Nhất Dương càng ngơ ngác:

Vương Tuyệt Chi lại hỏi:

Vũ Đô Nhất Dương vô thức trả lời:

Vương Tuyệt Chi cười lớn:

Kim Quý Tử giơ ngón cái khen Vương Tuyệt Chi:

Hắn nói nhưng lời này thật ra đã giấu đi một chuyện: Đoàn xe của Vương Tuyệt Chi thực ra bị phát giác sớm là do hắn cố tình sai người tung tin này ra ngoài, cố ý dẫn dụ địch nhân toàn lực tấn công Vương Tuyệt Chi, phân tán sự chú ý đối với hắn.

Hắn vốn cũng tưởng rằng Vương Tuyệt Chi hẳn phải chết. Ai ngờ Vương Tuyệt Chi lại còn sống, quả thực là kỳ quái. Bất quá đó chỉ là suy nghĩ trong lòng, tuyệt không thể để lộ ra ngoài mặt.

Vương Tuyệt Chi tự nhiên cũng đã nghĩ đến điểm này, nhưng tính hắn khoáng đạt đã quen cũng không làm ầm lên, chỉ âm thầm mắng trong lòng:

Hắn lạnh nhạt nói:

Vũ Đô Nhất Dương cười to nói:

Lúc này Thạch Hổ, Diêu Dặc Trọng, Lưu Côn không biết đã rời đi từ lúc nào.

Một làn gió mang theo mùi gạo chín bay đến. Mọi người đã đói từ rất lâu, ngửi được mùi cơm chín trong lòng không khỏi chấn động, nước dãi chảy đầy miệng, không nhịn được hướng nơi có mùi thơm truyền đến cắm đầu mà chạy.

Kim Quý Tử nói:

Vũ Đô Nhất Dương nghe vậy, buồn bã nói:

Khương nhân dưới sự sắp xếp của Linh Phách, đã lập tức tiến hành ăn cơm.

Vương Tuyệt Chi ngáp một cái, nói:

Hắn đương nhiên là đói, nhưng cũng chưa đến nỗi đói như Khương nhân. Cũng giống như tiểu thành so với đại thành vậy. Hơn nữa vết thương trên người đau đớn, muốn ngủ một giấc, dưỡng thương đã.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License