Vương Tuyệt Chi triển khai khinh công như gió lướt đi. Mắt nhìn tứ phương tám hướng, chỉ thấy trong tầm mắt là ruộng đồng bạt ngàn, xa xa là vài gian nhà tranh, đây đó một vài cụm khói bốc lên. Tất cả đều là của nông dân làm thuê cho Thôi gia.
Nông dân làm thuê cả đời cực khổ, ăn còn chưa no, nói chi đến chuyện có thể “nuôi” một gã đại phu?
Vương Tuyệt Chi suy nghĩ:
Song Vương Tuyệt Chi lúc này toàn thân thụ thương, làm sao có thể thi triển khinh công bằng mười thành công lực? Cho dù có thể thì hắn cũng làm sao có khả năng đi một ngày một đêm không nghỉ? Hơn nữa khi quay về hắn phải vác theo một tên đại phu! Với thương thế của Thạch Hổ thì tuyệt không thể kéo dài lâu hơn nửa ngày!
Vương Tuyệt Chi vốn là người cương cường cố chấp, Vương gia của hắn vốn luôn tin vào sự thanh đạm vô vi của đạo gia – “người tuân theo trời, trời tuân theo đạo, đạo tuân theo tự nhiên”. Vương Tuyệt Chi một khi đã quyết định thì tuyệt không hối hận, hắn sẽ không tuyệt vọng cho đến khi đoạn khí.
Bởi vì hắn chính là Lang gia cuồng nhân Vương Tuyệt Chi.
Vương Tuyệt Chi nhắm hướng Tây Bắc chạy đến bốn năm mươi dặm, chỉ thấy vết thương toàn thân đau nhức, thở hồng hộc không ra hơi nhưng vẫn tiếp tục cắm đầu, chạy như điên.
Đột nhiên phía trước có một đám nông dân chừng bảy, tám mươi người, xếp hàng, ồn ào náo động, không biết là đang làm gì.
Dân quê ít người, ngoài trừ tiệc tùng, yến hội thì những dịp để tụ tập đến bảy, tám mươi người cùng một chỗ là hết sức hãn hữu. Bất quá Vương Tuyệt Chi lúc này đang có lửa đốt trong lòng, làm gì còn tâm trí xem náo nhiệt.
Vương Tuyệt Chi từng bước lướt ngang qua đoàn người, đột nhiên một ý niệm lóe lên trong đầu hắn:
Đám dân làng đang vây quanh một lão nhân tóc bạc trắng, khuôn mặt so với Quan Công thì còn đỏ hơn, đầu đội Bạch Đằng quan, tay cầm Lê Mộc trượng, nếu nói Trương Tân là tiên phong đạo cốt thì lão nhân này chính là thần tiên trong loài người.
Phía trước lão nhân là một trải một tấm giấy dầu lớn, trên mặt bày đầy đồng xu, bánh hấp, gạo trắng, đào, dâu, còn có búp bê bằng đất, bát chén, bàn ghế, thậm chí còn có gà vịt bị buộc lại, kêu quang quác không ngừng, hằng hà vô số các thứ vật dụng lặt vặt hàng ngày.
Ngón cái và ngón trỏ lão nhân cầm một cây ngân châm dài. Một gã hương dân đi đến trước người lão, đặt xuống tấm giấy dầu một cái dạ dày bò, sau đó lại đến người thứ hai tiến đến, đặt xuống một vật khác…cứ luân phiên như vậy không ngừng.
Lão nhân cười híp mắt, nói:
Lão hạ châm cực nhanh, nói xong những lời này thì đã chữa xong cho ba gã hương dân.
Vương Tuyệt Chi nhìn thấy dung mạo, cử chỉ, hành vi của lão nhân này, lòng hoài nghi càng tăng mạnh, vọt đến trước người lão nhân, chắp tay nói:
Lão nhân nghe thấy ba chữ “Vương Tuyệt Chi”, đầu tiên hoảng sợ, nhưng sau đó lập tức cười to:
Vương Tuyệt Chi nghe vậy mới bừng tỉnh, nhìn thân thể của mình, nào là máu me, bùn đất, quần áo thì rách bươm. So với đám hương dân nơi này thì bọn họ còn sạch sẽ tươm tất hơn hắn rất nhiều. Muốn nói hắn là Lang gia cuồng nhân Vương Tuyệt Chi e là không ai tin.
Ý niệm trong đầu Vương Tuyệt Chi chợt lóe lên, nghĩ được một biện pháp, cười nói:
Để tung ra một chưởng này, hắn đã sử dụng đến hai môn tuyệt học của Vương gia – Dịch Bộ Dịch Xu và một chiêu trong Dịch học “Vương Dụng Tam Khu”.
Vương Tuyệt Chi đáp xuống đất thì cây táo đột nhiên gãy thành bốn đoạn, đổ xuống mặt đất. Hương dân đều sợ đến nỗi la hét tán loạn.
Lão nhân thấy vậy, sắc mặt đại biến, tuy nhiên nhanh chóng hồi phục lại vẻ mặt như cũ, hừ một tiếng, nói:
Vương Tuyệt Chi đáp:
Vương Tuyệt Chi mặc dù làm người cuồng ngạo nhưng Y Thần so với hắn thì lớn tuổi hơn nhiều, ước chừng hơn năm mươi tuổi, đủ để hắn gọi là gia gia, xưng một tiếng vãn bối cũng là hợp lý.
Y Thần nói:
Vương Tuyệt Chi cung kính nói:
Y Thần vừa nghe cứu một người, lập tức thở dài, hỏi:
Vương Tuyệt Chi thầm nghĩ:
Y Thần không thèm để ý đến lời hắn nói, lại chuyển sang chuyện khác:
Vương Tuyệt Chi nghe vậy, lấy làm kỳ quái:
Hắn lấy một khối tiểu lục ngọc đeo trên cổ ra, đặt trong lòng bàn tay, nói:
Y Thần vừa thấy lục ngọc, hai mắt nhất thời nhìn đăm đăm, đoạn nói:
Vương Tuyệt Chi đáp:
Y Thần nhìn hắn, nói:
Vương Tuyệt Chi đáp:
Y Thần nghe xong ngây người, hồi lâu mới cất tiếng:
Vương Tuyệt Chi lại đáp:
Y Thần đột nhiên hỏi:
Vương Tuyệt Chi đáp:
Y Thần suy nghĩ một chút, đoạn nói:
Vương Tuyệt Chi vội giục:
Nói xong lão từ từ, chậm rãi thu thập tấm giấy dầu. Tấm giấy dầu tuy không nhỏ nhưng cũng không cách nào gói ghém được hết các thứ đồ vật linh tinh của đám hương dân tặng cho lão lúc nãy. Muốn thu xếp nhanh chóng e là rất khó khăn.
Vương Tuyệt Chi thấy vậy, lại thúc giục:
Y Thần lắc đầu:
Vương Tuyệt Chi nghe thấy đỉnh đỉnh đại danh Y Thần lại có thể nói chuyện như vậy. Vừa buồn cười, vừa tức giận, đành cởi áo ngoài, nhanh chân nhanh tay đem gà, vịt nhét vào áo, cột chặt lại. Các thứ còn lại thì dùng tấm giấy dầu gói gọn vào trong, đoạn cầm hai cái túm to lên, nói:
Y Thần nhanh nhẩu nói:
Vương Tuyệt Chi bực tức, nói:
Y Thần lắc đầu:
Vương Tuyệt Chi thầm mắng trong lòng:
Hai người vội chạy đi, khinh công của Y Thần hết sức tầm thường, lại thêm tuổi già, so với một gã tráng hán không biết khinh công thì cũng chẳng thể nhanh hơn. Vương Tuyệt Chi bất đắc dĩ phải kéo theo lão, lộ trình quay về so với lúc chạy loạn tìm đại phu thì còn khổ hơn nhiều.
Chạy được một đoạn, Y Thần đột nhiêu kêu lên:
Vương Tuyệt Chi dừng lại hỏi:
Y Thần vẻ mặt nhăn nhó, nói:
Vương Tuyệt Chi vội la lên:
Bộ dáng Y Thần so với Vương Tuyệt Chi thì còn khẩn trương hơn gấp bội, nói:
Vương Tuyệt Chi cũng không biết làm sao, đành nói:
Y Thần gật đầu, chạy vội đến bụi cỏ gần đó.
Vương Tuyệt Chi thấy lão vẫn khệ nệ mang theo hai túm đồ vật, bèn nảy sinh lòng tốt:
Y Thần đáp:
Đột nhiên tiếng gà vịt vang lên, nguyên lai là cái áo ngoài Vương Tuyệt Chi đựng gà vịt không biết tại sao lại mở ra, gà bay, vịt chạy tứ tán, tạo thành một phen hỗn loạn.
Y Thần lớn tiếng nói:
Vương Tuyệt Chi còn biết làm thế nào nữa? Đành đáp:
Bắt gà vịt xong, Vương Tuyệt Chi lớn tiếng hỏi:
Ai ngờ trong bụi cỏ không hề có tiếng trả lời của Y Thần.
Vương Tuyệt Chi luôn miệng gọi:
Bụi cỏ vẫn im lặng như cũ, không ai trả lời hắn.
Vương Tuyệt Chi cảm thấy không ổn, phi thân lại, chỉ thấy vẫn còn bao đồ nhưng Y Thần thì không thấy đâu nữa.
Hắn dậm chân mạnh xuống đất, lẩm bẩm:
Kỳ thật cũng không thể trách được Vương Tuyệt Chi. Không ai có thể nghĩ ra một Y Thần nổi danh trên giang hồ lại dùng kế sách hạ lưu này?
Vương Tuyệt Chi lại nghĩ:
Nhưng lúc này gã không có thời gian suy nghĩ nhiều, đành lần theo dấu chân, đuổi theo Y Thần.
Dấu chân của Y Thần rất mờ nhạt, hiển nhiên khinh công không hề kém. Xem ra vừa rồi lão đã cố ý đi chậm, làm trì hoãn thời gian của Vương Tuyệt Chi.
Vương Tuyệt Chi đuổi đến một con đường nhỏ thì thấy một người, nhưng không phải là Y Thần mà là Cung Chân.
Cung Chân đang chạy, Thiếu A kiếm nắm chặt trong tay, dáng vẻ cực kỳ khẩn trương, chẳng biết là đang đuổi theo cái gì.
Vương Tuyệt Chi kéo Cung Chân lại, hỏi:
Cung Chân vội kêu lên:
Vương Tuyệt Chi cả kinh:
Cung Chân đáp:
Vương Tuyệt Chi nghi hoặc hỏi:
Cung Chân thuật lại:
Vương Tuyệt Chi gật đầu:
Cung Chân lại nói tiếp:
Vương Tuyệt Chi lấy làm lạ:
Cung Chân đáp:
Vương Tuyệt Chi hỏi:
Người bịt mặt lại hỏi:
Vương Tuyệt Chi khẽ nhíu mày:
Cung Chân nghe vậy, ánh mắt hiện ra vẻ khâm phục, nói tiếp:
Vương Tuyệt Chi đáp:
Cung Chân lắc đầu, nói:
Vương Tuyệt Chi gật đầu:
Cung Chân lại kể tiếp:
Vương Tuyệt Chi cắt lời:
Cung Chân đáp:
Vương Tuyệt Chi vuốt cằm nói:
Cung Chân đáp:
Vương Tuyệt Chi lại nỏi:
Cung Chân đáp:
Hai người bật cười to. Bất quá Cung Chân cười được hai tiếng thì trên mặt đã lại xuất hiện vẻ ưu tư.
Vương Tuyệt Chi an ủi hắn:
Cung Chân đáp:
Vương Tuyệt Chi trầm ngâm một lúc, lại hỏi:
Cung Chân đáp rất nhanh:
Vương Tuyệt Chi lại hỏi:
Cung Chân lắc đầu:
Vương Tuyệt Chi trở nên nghi hoặc, nghĩ bụng:
Hai người miệng nói nhưng chân tiếp tục lần theo dấu chân của Y Thần.
Cung Chân cảm thấy kỳ quái, vội hỏi:
Vương Tuyệt Chi đáp:
Cung Chân ngạc nhiên:
Vương Tuyệt Chi đáp:
Lúc này hai người đi đến một con sông lớn, rộng chừng mấy trăm trượng, chỉ có duy nhất một chiếc thuyền gỗ đang khua mái chèo giữa sông. Y Thần đang đứng trên tiểu thuyền, thần thái nhàn nhã như đang dạo chơi, dương dương đắc ý, thật như thần tiên xuất thế.
Y Thần hướng về phía Vương Tuyệt Chi, vẫy tay, thanh âm từ xa truyền đến:
Vương Tuyệt Chi thiếu chút nữa đã hộc máu, chỉ muốn há miệng chửi mắng một trận, nhưng lại nghĩ nếu mắng chửi thì chỉ tăng thêm sự đắc ý cho Y Thần, đành nhẫn nhịn.
Nếu là Vương Tuyệt Chi trước kia thì cho dù phải nhảy xuống sông đuổi theo thì hắn cũng đã nhảy. Chỉ là hắn đã bị Cơ Tuyết dạy cho một bài học dưới nước, thiếu chút nữa không toàn mạng, bây giờ cho dù lá gan hắn có to lên thì vạn vạn lần cũng không dám nhảy xuống nước nữa.
Cung Chân ngạc nhiên hỏi:
Vương Tuyệt Chi nghe xong câu này thì ngã ra đất hôn mê. Hắn vốn đã bị nội, ngoại thương vô số, lại bôn ba chạy loạn khắp nơi, đã sớm kiệt sức, giờ phút này Thạch Hổ đã bị mang đi, lại thêm Y Thần chọc giận, nộ khí công tâm, rốt cuộc không còn cầm cự được nữa mà ngất.
Chú thích:
(1): Nguyên văn: “hoàng thử lang cấp kê bái niên”: Chồn cáo chúc tết gà ,rắp tâm ăn gỏi. Giả vờ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu .
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License