Ngũ Hồ Chiến Sử


Tác giả: Chu Hiển

Quyển 2 – Chương 9: Lục Đinh Lục Giáp Hiện Thân.



Vương Tuyệt Chi nắm tay Cung Chân, triển khai khinh công như một cánh cung gió bắn ra tên ánh sáng, Cung Chân chỉ thấy cảnh vật, cây cối lui ào ào về phía sau, ngay cả sau gáy cũng sinh ra gió lạnh, cảm giác chính mình bay bổng nhưng không tốn một chút khí lực nào, đối với bản lĩnh của Vương Tuyệt Chi càng bội phục sát đất.

Hắn thầm nghĩ:

Vương Tuyệt Chi hỏi:

Cung Chân khoát tay, nói:

Hắn đang nghĩ tới tên trộm kia chín phần mười chính là Thôi Dư Thanh.

Vị Thôi tam tiểu thư này đào hôn, chạy trốn khỏi Thôi gia, hy vọng có thể gặp được người trong lòng mình bấy lâu. Âu cũng là chuyện thường tình!

Cung Chân nhớ lại dung mạo, thân hình tên thư đồng ngày đó, ý nghĩ của hắn càng được củng cố. Thư đồng bình thường tất tay chân thô thiển, nhưng tên thư đồng này lại có đôi bàn chân nhỏ nhắn, cặp môi anh đào, hai tay thon nhỏ? Hơn nữa Thôi gia canh phòng nghiêm mật, một tên thư đồng tầm thường làm sao có thể xuyên tường nhập bích, trộm được châu báu mà không bị ai phát hiện?

Chỉ là việc này có quan hệ đến danh dự của Thôi tam tiểu thư nên hắn không tiện nói cho Vương Tuyệt Chi biết.

Vương Tuyệt Chi cũng không thi triển khinh công nữa, sóng vai, cùng Cung Chân đi tiếp.

Sắc trời hừng sáng, hai người đi đến một bãi cỏ thì dừng lại, phía trước là rừng xanh bạt ngàn, nước chảy róc rách, cỏ cây hoa lá rì rào trong gió, đâu đó vang lên tiếng chim ríu rít. Một cảnh sắc thật sự diễm lệ.

Vương Tuyệt Chi quay đầu sang hỏi:

Cung Chân gật đầu:

Vương Tuyệt Chi cảm thán, ngẩng đầu lên trời kêu ba tiếng, âm vang truyền xa hồi lâu không dứt, đoạn nói:

Cung Chân nghĩ đến Tạ Thiên, trong lòng cũng cảm thấy đau đớn, hỏi:

Vương Tuyệt Chi đáp:

Cung Chân giơ tay ra đếm, đoạn nói:

Vương Tuyệt Chi khẽ than:

Cung Chân nghe thấy hai chữ “kỳ nhân”, khẽ rùng mình, hỏi:

Vương Tuyệt Chi vuốt cằm, giải thích:

Cung Chân chợt nhớ đến ngữ khí của Thôi Dư Thanh và Trương Tiêu Nhân khi nhắc đến Vương Tuyệt Chi, vội hỏi:

Vương Tuyệt Chi đáp:

Cung Chân hỏi:

Vương Tuyệt Chi nhếch mép, cười nói:

Cung Chân nghe vậy, thầm nghĩ:

Vương Tuyệt Chi khoan thai trả lời:

Cung Chân thất thần, lẩm bẩm trong miệng:

Vương Tuyệt Chi đột nhiên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:

Cung Chân ngạc nhiên hỏi:

Trước mặt Vương Tuyệt Chi xuất hiện một trung niên nam tử, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, tay phe phẩy quạt lông, ngồi trên một cỗ xe gỗ hình thức rất thô sơ. Nếu như đặt hắn trên sân khấu tuồng, thì dám chắc mọi người sẽ nghĩ hắn đóng vai Gia Cát Lượng.

Trung niên nam tử tươi cười, nhìn Vương Tuyệt Chi, Vương Tuyệt Chi cũng mỉm cười với hắn.

Cung Chân nhìn thấy cảnh tượng thân thiện như vậy, trong lòng nhẹ nhõm, lại thấy trung niên nam tử cử chỉ tao nhã, bất giác sinh lòng ngưỡng mộ, hỏi:

Vương Tuyệt Chi trả lời một câu thật cổ quái:

Trung niên nam tử nhân cơ hội Vương Tuyệt Chi phân tâm nói chuyện, cũng không hề thấy tay hắn khởi động cơ quan, nhưng ba đạo hắc quang đã từ xe gỗ bắn đến yết hầu của Vương Tuyệt Chi.

Vương Tuyệt Chi phân ra tả hữu chộp ra hai trảo, bắt được hai đạo hắc quang, đạo hắc quang thứ ba đã bay đến trước mặt, mắt thấy không thể tránh được, trong lúc nguy cấp, hắn há miệng, dùng răng cắn lấy đạo hắc quang thứ ba.

Lúc này mới nhìn thấy rõ ba đạo hắc quang này là ba mũi đoản tiễn màu đen.

Chưa kịp thở đã thấy một ngọn lửa táp đến trước người.

Cung Chân thì nhìn thấy rõ ràng: Mộc đầu xa phun ra hai luồng nước đen, trung niên nam tử khẽ búng móng tay, phát ra hoa lửa, hắc thủy biến thành ngọn lửa, hai nhập làm một, táp đến Vương Tuyệt Chi.

Vương Tuyệt Chi trước ba bước, sau ba bước đã tránh khỏi phạm vi của ngọn lửa. Sáu bước này chính là “Dịch Bộ Dịch Xu”, nhìn thì đơn giản nhưng lại chứa đựng huyền cơ, cực kỳ biến ảo, vượt xa lúc hắn tránh né sát chiêu của Liên Tam Thao.

Trung niên nam tử cũng không tiếp tục dấn tới nữa, thân thể như gió chạy một vòng quanh người Vương Tuyệt Chi. Thân thể hắn thủy chung vẫn ngồi trên xe gỗ, đồng thời cùng nhau hợp thành nhất thể di chuyển. Võ công bậc này quả không thể tưởng tượng được.

Cung Chân ngưng thần quan sát chiến cuộc, chỉ thấy đầy trời thân ảnh của trung niên nam tử, chiêu số xuất ra chí kỳ chí diệu. So với những nhân vật trước đây hắn từng được chứng kiến võ công như Liên Tam Thao, Vũ Tranh Vanh, Bắc Cung Xuất, Trực Âm thì cao hơn nhiều. Tất cả những cao thủ mà Cung Chân đã từng biết thì xem ra chỉ có nhất đao của Thạch Hổ mới có thể bì kịp với trung niên nam tử này.

Thân pháp của trung niên nam tử nhanh như gió, xuất thủ như phong, nhìn thì nhẹ nhàng phiêu dật nhưng lại ẩn chứa âm kình lợi hại khôn xiết. Giao thủ một lúc Vương Tuyệt Chi vẫn chỉ thủ chứ không công, thủy chung không thoát ra được công kích của đối phương.

Cung Chân càng nhìn càng thấy khẩn trương, mấy lần muốn ra tay trương trợ, nhưng hắn biết loại đại nhân vật như Vương Tuyệt Chi, tình nguyện chết trận chứ cũng không chịu nhận trợ giúp. Huống chi võ công của trung niên nam tử cao như vậy, thân pháp cực nhanh. Cung Chân ngay cả nhìn cũng không thấy rõ thân hình hắn, muốn ra tay tương trợ, thì tương trợ bằng cách nào?

Thân hình hai người chuyển động mãnh liệt, giống như một đạo cấp phong, dần dần đã dời chiến trường ra ngoài thảo nguyên, Cung Chân lập tức đuổi theo, bất quá cho dù hắn mọc thêm hai chân nữa thì cũng vô pháp đuổi theo, mắt thấy hai người càng ngày càng xa, chỉ còn biết dậm chân tại chỗ mà thôi.

Thân hình hai người biến mất, thanh âm của Vương Tuyệt Chi từ xa xa vọng lại:

Cung Chân nghe thấy Vương Tuyệt Chi trung khí sung túc, biết hắn vẫn chưa thụ nội thương, mới yên tâm. Lại nghe thấy hắn nói “có việc phải làm”, không khỏi bật cười:

Đợi mấy canh giờ vẫn không thấy Vương Tuyệt Chi quay lại, Cung Chân nghĩ thầm:

Cung Chân kiến thức thiển cận, các đại nhân vật mà hắn biết cũng không nhiều, thầm quyết ý lần sau gặp Sử Thiên Thế sẽ thụ giáo hắn về vấn đề này. Hắn tẩn ngẩn một lúc, cũng không biết đi đâu, đành quay về Thôi phủ gặp Tuệ Nhi, hơn nữa hắn còn hoàng kim, vải vóc tại Thôi phủ, muốn hành tẩu giang hồ không thể thiếu những thứ “tiền bạc” này được. Hơn nữa Lưu Thông vừa rồi cũng đã bị Vương Tuyệt Chi dọa cho một phen thất kinh hồn vía, phảng phất như kinh cung chi điểu, cho dù chưa rời khỏi Thôi gia thì cũng không dám bắt Cung Chân nữa.

Đi một đoạn, chợt từ sau lưng hắn ập tới một đạo kình khí, khiến hắn phải chúi về phía trước mấy bước.

Cung Chân hoảng sợ, quay người lại, Thiếu A kiếm rút ra, nhìn người mới đến, bất giác sửng sốt.

Người nọ cười hì hì, nhếch miệng nói:

Cung Chân mừng rỡ reo lên:

Người này cao lớn uy vũ, chính là Thạch Hổ!

Thạch Hổ vui vẻ nói:

Cung Chân đáp:

Thạch Hổ cười to:

Cung Chân lại hỏi:

Thạch Hổ đáp:

Cung Chân đương nhiên là chẳng biết Dược Thần là người nào, nhưng hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ quan tâm đến chuyện khác:

Thạch Hổ “hừ” một tiếng, nói:

Cung Chân ngạc nhiên hỏi:

Thạch Hổ đáp:

Cung Chân thật muốn hỏi rõ Trịnh Anh Đào đang ở nơi nào nhưng nhìn thấy hào khí can vân của Thạch Hổ đối với Thôi tam tiểu thư, đành nuốt ý nghĩ này xuống bụng, không hỏi nữa.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License