Ngũ Hồ Chiến Sử


Tác giả: Chu Hiển

Quyển 1 – Chương 2: Đến Thôi Gia.



Thanh Hà sở dĩ vang danh thiên hạ, chính là nhờ vào Thôi gia.

Mười thế hệ Thôi gia gần đây, cho dù là vào thời đại Hán, Ngụy, Tấn, tam triều đều có người làm quan lớn, giàu sang phú quý không thể dùng lời để diễn tả được. Phương viên tám trăm dặm tại Thanh Hà đều là ruộng đồng của Thôi gia, người trong tám trăm dặm này đều là nô bộc, là cố nông làm thuê cho Thôi gia. Khắp Thanh Hà đều là tài sản của Thôi gia.

Lần này Thôi gia công khai chiêu thân, khiến cho thiếu niên, anh hùng hào kiệt toàn phương Bắc đều đổ dồn về Thanh Hà. Tại các vùng phụ cận của Thôi gia trạch viện đều có vô số phòng khách cho hàng trăm vị thiếu niên nghỉ lại. Thôi gia lại xuất ra năm đại sảnh, nối liền bởi hàng trăm sương phòng, gọi là “Chiêu Tế quán”, thu dụng tất cả anh kiệt đến đây cầu thân.

Cung Chân tiến vào đại sảnh cũng không ai thèm để mắt vào hắn cả.

Đại sảnh thật rộng lớn, cứ hơn mười người lại chia ra thành từng nhóm, hoan hỷ, la lối, tụm năm năm tụm ba chơi cờ bạc, đổ bác, cờ vây….tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn, ồn ào. Đại sảnh vốn thường ngày phong nhã an tĩnh, hôm nay đã trờ thành một trường hồ đồ chướng khí, so với nơi họp chợ còn nhốn nháo hơn vài phần.

Cung Chân tìm được một góc khuất, ngồi xuống, từ trong người lấy ra một cái bánh nướng, vừa ăn vừa đảo mắt quan sát đám người đang vui chơi trong đại sảnh, nghĩ thầm:

Đột nhiên có người vỗ vai hắn, nói:

Người vừa lên tiếng mặt tròn, miệng rộng, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười, nguyên là khóe miệng được hắn trời sanh, luôn mang theo nét tươi cười trên mặt. Tuổi tác của hắn tuyệt không vượt quá ba mươi tuổi, nếu như bây giờ chết, ắt trên linh đường sẽ có một bức hoành phi, viết bốn chữ “Trẻ tuổi chết sớm”. Nhưng nếu muốn làm hôn phu của vị Thôi tam tiểu thư – năm nay mới mười bảy tuổi, e tuổi tác lại quá chênh lệch, với tuổi của hắn, thừa sức có thể làm phụ thân của nàng.

Cung Chân ngạc nhiên hỏi:

Người nọ đáp lời:

Cung Chân mừng rỡ, nói:

Người nọ lại nói:

Cung Chân nói:

-Tại hạ Cung Chân.

Sử Thiên Thế nói:

Cung Chân ngạc nhiên:

Sử Thiên Thế trả lời:

Hắn ngừng lại một chút, đoạn cười nói:

Cung Chân lấy làm lạ, hỏi:

Sử Thiên Thế giải thích:

Cung Chân lắc đầu:

Sử Thiên Thế nói:

Cung Chân thấy Sử Thiên Thế phân tích thế sự một cách lưu loát, nhẹ nhàng như vậy, trong lòng không khỏi sinh lòng bội phục, nói:

Sử Thiên Thế lại nói:

Cung Chân bất giác nhớ đến buổi sáng hôm nay đã gặp bốn gã đạo sĩ cản đường, tự xưng là thuộc hạ của tiểu sư quân, liền hỏi:

Sử Thiên Thế ngạc nhiên hỏi:

Cung Chân gật đầu:

Đương kim thế gian, chỉ cần không bị điếc thì ai ai cũng đều nghe qua tên kỳ nhân Trương Thiên Sư.

Đông Hán suy đồi, Trương Lăng tại Hạc Minh Sơn, nhặt được đạo thư, truyền dạy đạo pháp cho dân chúng, thờ năm đấu gạo, sáng lập nên Ngũ Đấu Mễ giáo. Giáo chủ truyền từ đời này sang đời khác đều là hậu nhân của Trương gia, xưng gọi là Trương Thiên Sư, sửa lại Ngũ Đấu Mễ giáo thành Thiên Sư đạo. Vào năm Hiến Đế trị vì, Ngũ Đấu Mễ giáo lấy khăn vàng làm biểu tượng, tụ tập giáo đồ vài vạn người, dựng cờ khởi nghĩa, uy danh đại thịnh.

Sau đó quân Khăn Vàng mặc dù bị Hán quân tiêu diệt, nhưng giống như con rết trăm chân, chết rồi vẫn không ngã, Trương Thiên Sư lúc đó là Trương Giác vẫn thoát chết. Cho đến thời Đại Ngụy thì Tào Tháo chiêu an Trương Lỗ – là con Trương Giác. Thiên Sư đạo chính thức sát nhập vào triều đình, có địa phương phát triển riêng của mình, thế lực đại tiến, từ tầng lớp nông dân cho đến cao môn đại tộc đều tôn sùng Ngũ Đấu Mễ giáo, trong vòng một trăm năm đã trở thành giáo phái lớn nhất thiên hạ.

Sử Thiên Thế tiếp tục giảng giải:

Cung Chân nói:

Nói đến người này, đột nhiên hắn nhớ đến Lô Bá, người này dường như không hề e sợ Trương Nguyên, ngược lại còn tỏ vẻ đối đầu, muốn cùng Trương Nguyên tranh đoạt nữ tế. Đang muốn hỏi về lai lịch của Lô Bá thì một trận tranh cãi ồn ào vang lên.

Một tên thiếu niên lớn tiếng nói:

Tên kia so với hắn thì lớn hơn vài tuổi, mặt mũi trắng trẻo, một thân cẩm y, nghênh ngang nói:

Thiếu niên tức giận, mặt đỏ bừng:

Cung Chân nghe vậy, hạ thấp giọng hỏi:

Sử Thiên Thế nói:

Cung Chân nói:

Sử Thiên Thế nói:

Gã thanh niên diện mạo trắng trẻo nói:

Thiếu niên đứng dậy, hiên ngang nói:

Người này vai rộng, lưng cao, tuy còn trẻ tuổi nhưng đã luyện được thân thể rắn rỏi, cơ bắp cuộn nổi, hiển nhiên là một gã lực sĩ mạnh mẽ.

Bạch diện công tử khẽ quay đầu, liếc mắt về phía sau một cái, một gã nô bộc có một sợi râu mọc ra từ cái mụn to trên mặt lấy ra hai lượng bạc, tiến đến:

Thiếu niên hừ lạnh một tiếng:

Bạch diện công tử đột nhiên hỏi:

Thiếu niên ngạo nghễ đáp:

Xem đến đây, Sử Thiên Thế hạ giọng nói:

Cung Chân đáp lời:

Sử Thiên Thế ngạc nhiên hỏi:

Cung Chân cũng hỏi lại:

Sử Thiên Thế nói:

Đột nhiên lúc này vang lên một thanh âm xé gió rít lên “Soạt”, hữu thủ của gã thiếu niên đã bị chém đứt, bản thân thì ngã lăn trên mặt đất, kêu gào thảm thiết.

Điền Kỳ Lân tra kiếm vào vỏ, lạnh lùng nói:

Thiếu niên rít lên:

Điền Kỳ Lân nói:

Lúc này gã nô bộc của hắn bưng đến một chén rượu, hắn vừa uống, vừa quát:

Chợt một người lên tiếng:

Điền Kỳ Lân vừa thấy người này, nét mặt liền nhanh chóng chuyển sang tươi cười, vui vẻ:

Người này chính là Lô Bá, chỉ thấy vẻ mặt của hắn cũng rất hoan hỷ, quả nhiên là có quen biết với Điền Kỳ Lân.

Lô Bá nói:

Điền Kỳ Lân thở dài, nói:

Lô Bá nói:

Điền Kỳ Lân đại hỷ, nói:

Lô Bá nói:

Sử Thiên Thế thấp giọng nói:

Cung Chân hỏi:

Sử Thiên Thế đáp:

Cung Chân nói:

Sử Thiên Thế nói:

Cung Chân tiếp tục hỏi:

Sử Thiên Thế cười nói:

Lúc này lại nghe Lô Bá nói:

Điền Kỳ Lâm cười nói:

Lô Bá hỏi:

Điền Kỳ Lân chỉ thiếu niên cụt tay, nói:

Độc tý thiếu niên, căm thù nhìn hắn chằm chằm, cắn răng nhịn đau, cố nén không phát ra tiếng rên.

Điền Kỳ Lân chậm rãi nói:

Chiêu Tế quán tổng cộng có năm đại sảnh. Tại đại sảnh này có hơn một trăm người, nghe thấy lời đó của Điền Kỳ Lân đều không khỏi ngạc nhiên. Điền Kỳ Lân giết người vốn là hành vi rất bình thường, hắn cũng rất thích sự tàn nhẫn của mình, hôm nay lại phủ nhận sự tàn nhẫn của mình, thực là một việc đại kỳ lạ, có thể đưa chuyện này vào đại thư chuyên ghi chép những quái sự thời đó.

Điền Kỳ Lân nói:

Hắn rút trường kiếm, chậm rãi đi đến trước mặt độc tý thiếu niên.

Thiếu niên mắt thấy kiếm đến, chuyển thân lăn đi. Ai ngờ thân hình Điền Kỳ Lân nhanh như chớp giật, tung ra hai cước, ‘lách cách’ hai tiếng vang lên, xương đầu gối của thiếu niên gãy vụn, nằm phục xuống đất.

Trường kiếm Điền Kỳ Lân chậm rãi tiến về phía ngực thiếu niên, một tấc lại một tấc, từ từ đâm sâu vào ngực đối phương, hắn hung ác cười nói:

Đầu gối thiếu niên đã vỡ nát, mắt thấy mũi kiếm chậm rãi tiến tới nhưng không thể nào né tránh. Cảm giác mũi kiếm đâm sâu từ từ vào da thịt quả thực đau đớn cùng cực. Hắn cố gắng dùng hữu thủ nắm chặt vào thân kiếm, ngăn cản trường kiếm đâm sâu thêm. Điền Kỳ Lân khẽ rung động cổ tay, năm ngón tay của thiếu niên đồng loạt bị cắt đứt.

Cung Chân thấy vậy, nhẫn nại không được, tiến ra, chỉ vào mặt Điền Kỳ Lân, nói:

Điền Kỳ Lân liếc nhìn, đánh giá Cung Chân một lượt, lộ ra thần sắc khinh miệt, không thèm để ý đến Cung Chân, trường kiếm tiếp tục đâm sâu vào ngực thiếu niên.

Thế nhưng tên nô bộc của hắn lại mắng:

Điền Kỳ Lân mang theo bốn gã nô bộc, đều đã được hắn chỉ điểm cho mấy chiêu công phu, thân thủ đương nhiên vượt trội so với người bình thường. Lại thêm tên nô bộc dứt câu đã động thủ, Cung Chân không kịp phòng bị, bị trúng một tát, nhất thời choáng váng mặt mày, máu miệng ứa ra.

Nô bộc đắc thế không tha, xuất chưởng như mưa sa bão táp, đánh cho Cung Chân ngã lăn ra mặt đất, thân thể co quắp lại, nhưng hắn không thèm kêu lấy một tiếng.

Ba gã nô phó còn lại đứng một bên, cổ vũ cho đồng bọn:

Gã nô bộc đá một cước vào bụng Cung Chân, mắng:

Hắn giật mình nhìn lại, trước mặt mình là một trung niên hán tử có bộ mặt tươi cười, lập tức nổi giận quát:

Sử Thiên Thế đỡ Cung Chân dậy:

Thân thể Cung Chân mạnh mẽ, tuy bị ăn vài quyền, nhận vài cước nhưng chỉ là thụ thương ngoài da, cũng không đáng kể:

Lúc này Điền Kỳ Lân đã nhất kiếm xuyên tâm thiếu niên kia, hắn quay lại nhìn Sử Thiên Thế nói:

Sử Thiên Thế vội đáp lời:

Điền Kỳ Lân hỏi:

Sử Thiên Thế thấy Điền Kỳ Lân cấp cho một ‘cái thang để leo xuống’, vội cười nói:

Điền Kỳ Lân nói:

Sử Thiên Thế vui vẻ nói:

Sử Thiên Thế đang định tìm một dao nhỏ, đã thấy Cung Chân đang mở bọc quần áo ra tìm một vật gì đó, lại nghĩ đến lát nữa tự mình phải cầm dao cắt lưỡi Cung Chân , không khỏi cảm thấy có chút hoảng sợ, bất quá phải lấy ra một con dao nhỏ, cắt lưỡi, bảo trụ mạng nhỏ cho hắn.

Lúc này chợt một tràng thanh âm vang đến:

Hai người đạo sĩ, một già một trẻ bước vào. Lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng, lưng gù, e là phải đến bảy tám mươi tuổi, tiểu đạo sĩ vẻ mặt vẫn còn ngây thơ, non nớt, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi. Người vừa lên tiếng chính là lão đạo sĩ.

Lô Bá hừ một tiếng:

Tiểu đạo sĩ khẽ níu kéo, lắc lư ống tay áo lão đạo sĩ, nói:

Lão đạo sĩ liền nói:

Hai người này chính là con trai của giáo chủ Ngũ Đấu Mễ Giáo Trương Nguyên và Trì Đầu Đại Tế Tửu Dương Thái. Dưới trướng Trương Thiên Sư có hai mươi tám gã Trì Đầu Đại Tế Tửu, chia ra xử lý các sự vụ trong giáo phái. Lần này con trai hắn tranh hôn, đương nhiên phải phái theo một gã bộ hạ đắc lực để bảo vệ, trợ giúp đoạt lấy tiểu thư Thôi gia làm vợ, cho nở mày, nở mặt với thiên hạ.

Lô Bá hàm dưỡng thâm sâu, nghe thấy Dương Thái châm biếm mình, cũng không lộ ra vẻ tức giận, đang muốn tìm cơ hội phản công thì Điền Kỳ Lân đã cướp lời:

Dương Thái quát lớn:

Lô Bá xuất ra đoản thương, lạnh lùng nói:

Dương Thái không chịu thua kém, lập tức đáp lời:

Lô Bá nhìn xung quanh, đánh giá tình hình, đột nhiên nói:

Bản tính hắn trời sanh cao ngạo, không muốn để loại người thấp kém nhìn thấy hắn đánh nhau, hắn cho rằng như vậy là hạ thấp thân phận của mình.

Dương Thái cười ha hả, nói:

Nói xong, nắm tay Trương Nguyên, cùng Lô Bá, Điền Kỳ Lân, bốn người triển khai khinh công, nhảy vọt qua đầu tường đi mất. Bốn gã nô bộc của Điền Kỳ Lân cũng lục tục theo sau chủ nhân, bất quá khinh công còn kém xa nên khi trèo lên được tường phủ đã không còn thấy tung tích chủ nhân đâu nữa, tình huống quả thật làm cho người ta buồn cười.

Thi thể tên thiếu niên bị Điền Kỳ Lân giết chết dĩ nhiên là không ai thèm nhìn đến, không bao lâu sau, gia đinh Thôi gia tiến vào thu dọn thi thể, mọi người lại tiếp tục ồn ào, vui chơi, cứ như chưa từng phát sinh chuyện gì vậy.

Đột nhiên một tiếng chuông vang lên, đại sảnh đều đình chỉ hoạt động vui chơi, giải trí của mình, nhất loạt kêu lên:

Một đám gia đinh, nô tỳ tiến vào trong đại sảnh, trong tay mang theo mâm, thùng gỗ đựng thức ăn. Mỗi người trong đại sảnh đều được một bát thịt, một bát lạc tương, một thố cơm trắng.

Về phần bảy tám gã công tử nhà giàu, y phục hoa lệ thì nhìn những người nhận cơm ăn với thần thái khinh bỉ. Bọn chúng mang theo nô bộc, tại phòng khách tự tạo ra một phòng bếp nhỏ, tự nấu tự ăn, không cần ăn thứ thức ăn ‘tồi tàn’ này.

Cung Chân cắn một miếng thịt, nuốt một miệng cơm, uống một hớp lạc tương, chỉ thấy từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ được ăn ngon như vậy. Hắn ở nông thôn, cả năm ăn cơm trắng không được vài lần, cả đời cũng không được ăn thịt quá ba lần, lạc tương thì hắn chỉ nghe nói qua mà thôi, riêng thịt và cơm ở quê hắn nấu cũng giống như ở đây, chỉ có điều mùi vị thì khác xa nhau, càng không phải nói. Lúc này hắn ăn như rồng leo hổ cuốn, không ngừng nhai, nuốt, ngay cả đau đớn trên người cũng quên mất.

Sử Thiên Thế nói:

Cung Chân ngước mặt lên, nói:

Sử Thiên Thế đưa sang cho hắn miếng thịt, đoạn nói:

Cung Chân ăn liên tiếp năm chén cơm lớn, về phần hai chén thịt và lạc tương thì vét sạch không chừa một chút, đang vỗ vỗ bụng, định nói chuyện thì đột nhiên bên ngoài có người hô to.

Người đó chạy vào trong đại sảnh, lại hô lên một lần nữa:

Mọi người đều hỏi:

Mọi người đồng loạt buông bát xuống, chạy ùa theo người kia đi ra, ngay cả Sử Thiên Thế cũng vội kết thúc bữa ăn của mình. Đại bộ phận người ở đây đều chỉ mới ăn một nửa phần ăn của mình, nhưng vì có thể thấy được Thạch đại tướng quân uy danh cái thế, mà đành bỏ dở bữa ăn của mình.

Cung Chân nghe được hai chữ “Thạch Lặc”, nhiệt huyết trong người dâng trào, vừa mừng vừa sợ, khẽ kêu lên:

Sử Thiên Thế nói:

Đoạn hắn kéo Cung Chân hòa vào đoàn người, chạy ra ngoài Thôi gia.

Trong đại sảnh lúc này chỉ còn lại hơn mười người Hồ thuộc dạng nghèo khổ mà thôi. Trong mắt bọn họ thì Thạch Lặc đương nhiên là thiên hạ đệ nhất đại anh hùng, bất quá so với bữa ăn có cơm, có thịt, có lạc tương này thì vẫn còn kém xa. Bọn họ không đơn thuần là đói mà là đói quá đã lâu rồi.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License