Lại nói đại thế của thiên hạ phân lâu tất hợp, hợp rồi lại phân.
Triều đại nhà Hán từ lúc Hán Cao Tổ chém rắn trắng, dựng cờ khởi nghĩa, thống nhất thiên hạ. Sau lại được Hán Quang Vũ Đế trùng hưng, truyền đến đời Hiến Đế thì phân chia thành tam quốc Ngụy, Thục, Ngô. Tam quốc đỉnh lập, chia ba thiên hạ được sáu mươi năm thì quy về họ Tư Mã, lập nên nhà Tấn, thiên hạ thái bình, đến khi họ Tư Mã suy bại, xảy ra loạn bát vương, Ngũ Hồ quật khởi. Hai mươi lăm năm sau, người Hung Nô vây hãm Trường An, hoàng đế Tư Mã Nghiệp ra hàng. Họ Tư Mã dời về Giang Tả, cùng người Hồ phân chia thiên hạ, lập nên nhà Đông Tấn.
Quận Thanh Hà thuộc về Mạc châu, thời Xuân Thu thuộc nước Tấn, thời thất quốc thì thuộc Triệu, đến khi Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ, cải thành Cự Lộc quận, về sau Hán Cao Tổ lại đổi Cự Lộc quận thành Thanh Hà quận, Thanh Hà quận có tổng cộng mười bốn huyện, là một quận quan trọng thời Tần, đến thời Hán lại là quận nắm đầu mối tin tức. Quận Thanh Hà tuy lớn như thế nhưng huyện Thanh Hà lại chỉ là một huyện nho nhỏ.
Huyện nhỏ nhưng danh khí lại rất lớn. Bởi một nguyên nhân: cao môn Thôi gia, danh vang tứ hải tọa lạc tại Thanh Hà huyện.
Cung Chân lầm lũi bước trên đường, xa xa phía trước mặt là huyện Thanh Hà.
Tóc hắn tết thành từng lọn, một thân áo vải, ống tay áo thông với quần, chỉ cần nhìn là biết đây là tộc người Để. Thân phận của Để nhân tại thời đại này luôn được xem là hạ đẳng, nhìn qua trang phục của Cung Chân có thể thấy rõ điều này, mặc dù đã cố gắng sửa sang cho tề chỉnh nhưng vẫn không giấu được vẻ thô dã, bần hàn, khó trách bị người ta đánh giá thấp.
Con đường phía trước xuất hiện bốn gã đạo sĩ, ánh mắt bất thiện như nhau, trong tay cầm lợi kiếm, thân kiếm vẫn còn dính máu.
Một gã nhìn Cung Chân, vẫy tay bảo hắn đến gần, hung ác hỏi:
Cung Chân không trả lời mà hỏi:
Trên mặt đất nằm ngổn ngang hơn mười thi thể, vết thương vẫn còn ứa máu, xem ra chỉ vừa mới bị giết chết.
Gã đạo sĩ đứng bên cạnh, nhìn kỹ tướng mạo Cung Chân, đoạn nhổ một bãi nước bọt:
Gã đạo sĩ đầu tiên lên tiếng:
Thời đại loạn thế này, giết người là một việc hết sức bình thường, nói chuyện với nhau cũng không cần ý tứ, đại gia quả nhiên là ngang ngược.
Tên đạo sĩ thứ hai lại nói:
Cung Chân nghe vậy, nói:
Tên đạo sĩ lập tức nói tiếp:
Cung Chân có chút oán trách, nói:
Tên đạo sĩ thứ hai ngạo nghễ, đắc ý nói:
Phía sau Cung Chân đột nhiên vang lên một thanh âm:
Tên đạo sĩ thứ hai nghe vậy, cả giận quát:
Người đó thản nhiên:
Hai tên đạo sĩ thấy người này ngữ khí hiên ngang, khẽ lui về phía sau, đứng chung với đồng bọn, lấy lại dũng khí, giơ kiếm lên nói:
Bốn người nhất thời đồng loạt xuất kiếm, tạo thành một võng kiếm, chia ra bốn hướng trên, dưới, trái, phải, bao vây lấy người phía sau Cung Chân. Kiếm chiêu liên miên bất tuyệt, lướt sát bên người Cung Chân, kiếm pháp quả nhiên không hề kém cỏi.
Cung Chân đứng im, một chút động đậy cũng không dám, trong lòng kinh hãi, nơm nớp lo kiếm chiêu của bốn gã này vô tình làm mình bị thương.
Người kia khẽ than thở:
Một đạo ngân ảnh lóe lên, bốn gã đạo sĩ kêu lên thảm thiết, thân hình ngã lăn trên mặt đất. Cung Chân nhìn thấy cánh tay của bốn người bị một thanh đoản thương bằng bạc xuyên qua, xâu thành một chuỗi.
Bốn tên đạo sĩ đau đớn kêu lên:
Người kia nói:
Lúc này Cung Chân mới nhìn rõ diện mạo người đó. Hắn chừng hai mươi tuổi, thân hình hơi cao, phong lưu anh tuấn, đầu đội trường quan, mặc trang phục bằng gấm, vầng trán cao, rộng, tỏa ra ngạo khí, vừa nhìn có thể biết được là hạng cao môn đệ tử.
Bốn tên đạo sĩ cố nén đau, đồng thanh nói:
Câu hỏi của người đó bất quá lại nằm ngoài ý nghĩ của bốn gã:
Gã đạo sĩ được gọi là Kỳ lão tam nhanh nhẩu trả lời:
“Hừ!” Một tiếng cười nhạt vang lên, cổ họng Kỳ lão tam đã phun ra máu tươi. Trong sát na ngắn ngủi, người kia đã thu hồi ngân thương từ bốn cánh tay, xuất ra một thương xuyên thủng cổ họng Kỳ lão tam.
Hắn bình thản, lắc đầu nói:
Tên đạo sĩ thứ hai run run nói:
Người kia tiếp tục nói:
Lúc này bốn tên đạo sĩ đã chết hết hai, hắn tiếp tục hỏi một người:
Tên đạo sĩ không lạnh mà run, hai hàm răng va vào nhau lập cập, không dám lên tiếng trả lời, kết quả trên cổ họng cũng có một lỗ tròn, vong mạng.
Người kia tiếp tục nói:
Hắn nhìn tên đạo sĩ cuối cùng:
Đạo sĩ biết chắc mình sẽ chết, nổi điên, há miệng mắng to:
Người kia cau mày, nói:
Đạo sĩ quả thực không dám tin vào tai mình:
Người kia nói:
Gã đạo sĩ vội vàng đáp:
Lô Bá cũng không thèm liếc mắt nhìn Cung Chân một cái, thản nhiên lướt qua mặt hắn, tựa như trong mắt hoàn toàn không có sự hiện diện của Cung Chân.
Đương nhiên hắn là cao môn đệ tử, làm sao thèm để ý đến một tên Để nhân tầm thường? Đó gọi là tiếp xúc với hạ nhân, cũng là gián tiếp hạ thấp thân phận của mình.
Trong lòng Cung Chân cũng không vì thế mà oán hận. Bị người khinh rẻ như vậy đã là chuyện thường tình của Để nhân. Lần này hắn đi đến Thanh Hà chính là không muốn bị người ta khinh thường, coi rẻ nữa. Hắn muốn ngẩng cao đầu, vượt lên trên người khác.
Chú thích:
(1): Để nhân: Là chủng tộc người rợ ở miền đông Cam Túc, trước đây thời nhà Chu gọi là Tây Nhung. Sau này một bộ phận rời đến Thiểm Tây.,. Thời Tam Quốc, người Để vào Trung nguyên rất nhiều. Ngũ Hồ là năm tộc người: Hung Nô, Yết, Tiên Ti, Để, Khương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License