Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên


Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 1 – Chương 26: Xông Pha Giang Hồ!



Mạnh Siêu Nhiên nghe Ô Vân Lương tán dương Sở Dương thì có chút tự đắc, sau khi nghe được câu “không nên chỉ biết lý lẽ suông” kia thì lập tức dở khóc dở cười nói:

Tuy Ô Vân Lương vẫn nói năng dí dỏm, nhưng sắc mặt lại cực kỳ nghiêm túc, chậm rãi nói:

Mạnh Siêu Nhiên gật gật đầu, thở dài nói:

Trong lời nói của Mạnh Siêu Nhiên bao hàm ý tứ nhắc nhở và cảnh cáo rất nghiêm túc.

Trên gương mặt âm trầm của Ô Vân Lương lộ ra một nụ cười khổ, hắn và Khổng Kinh Phong nhìn nhau, khuôn mặt từ từ giãn ra, cười nói:

Mạnh Siêu Nhiên hừ một tiếng, nói:

Ô Vân Lương thở dài, nói:

Mạnh Siêu Nhiên chắp tay sau lưng, khẽ hừ nhẹ một tiếng:

Mạnh Siêu Nhiên vốn bình hòa, nhưng bây giờ lại nói ra những lời hà khắc như thế này, Ô Vân Lương làm đồng môn với hắn mấy chục năm nay cũng chưa từng nghe qua mấy lần. Giờ phút này nghe hắn nói như vậy, chợt hiểu rõ trong nội tâm vị tiểu sư đệ này hiện tại đang rất bất mãn.

Than nhẹ một tiếng, Ô Vân Lương nặng nề nói:

Sắc mặt Ô Vân Lương lạnh xuống, chậm rãi nói:

Cơ mặt hắn khẽ co lại, cắn răng nói:

Ô Vân Lương chậm rãi bước hai bước, thanh âm trầm thấp như sấm chớp giao kích khiến người ta khiếp sợ:

Ô Vân Lương nặng nề nói:

Mạnh Siêu Nhiên thở dài.

Ô Vân Lương thản nhiên nói:

Khổng Kinh Phong gật gật đầu, nói:

Ánh mắt Mạnh Siêu Nhiên đột nhiên co rụt lại:

Ô Vân Lương thần sắc âm trầm:

Trong lòng Mạnh Siêu Nhiên chấn động liên hồi, nhưng thấy Khổng Kinh Phong bên cạnh rất bình tĩnh, hắn liền hiểu Khổng sư huynh cũng đã biết chuyện này.

Mạnh Siêu Nhiên hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.

Ô Vân Lương nhàn nhạt nói:

Mạnh Siêu Nhiên thở dài, không nói thêm gì nữa.

Khổng Kinh Phong nghe thấy liền kinh hãi thất sắc:

Ô Vân Lương thản nhiên nói:

Khổng Kinh Phong liền lớn tiếng:

Ô Vân Lương lạnh lùng nói:

Khổng Kinh Phong phẫn nộ:

Ô Vân Lương nặng nề nói:

Khổng Kinh Phong bực bội dẫm chân, ánh mắt như bốc lửa nhìn chằm chặp đại sư huynh của mình:

Ô Vân Lương lạnh lùng nói:

Ô Vân Lương nói xong liền xoay người lại, cả người thẳng tắp như một cây trường thường. Nhưng nơi mà hai người kia không nhìn thấy, khóe mắt hắn tựa hồ như đang run rẩy.

Chỉ mong là … Thiến Thiến có thể bình an vô sự trở về!

Thân là người làm cha, vậy mà phái đứa con gái ruột đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm như thế, trong nội tâm hắn phải chịu bao nhiêu áp lực chứ? Chẳng lẽ có người thật sự vô tình như vậy sao?

Nhưng ta cũng không chỉ là cha của một đứa con gái, mà còn là tông chủ của hơn ngàn đệ tử Thiên Ngoại Lâu nữa!

Lúc cần hi sinh, cho dù có hi sinh tất cả cũng đành phải làm. Nhưng nếu như chỉ cần hi sinh một người, vậy, vậy thì hi sinh chính con gái của ta đi! Bởi vì, ta chính là tông chủ củaThiên Ngoại Lâu!

Ô Vân Lương cắn chặt răng, quai hàm rơi run rẩy rồi khôi phục lại bình thường. Hắn cũng không quay người lại, chỉ là thanh âm có chút khàn khàn, nói:

Hắn dừng lại một chút, thoáng trầm tư rồi chầm chậm nói:

Mạnh Siêu Nhiên trầm ngâm một chút, rồi nói:

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License