Còn có bốn người, Lục Thiếu Du cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, bộ dạng của bốn người này đều là thanh niên, tuổi ước chừng hai bảy hai tám, bộ dạng anh tuấn bất phàm, bốn người đều là Linh giả, cư nhiên có một cái Linh Suất nhị trọng, ba cái Linh Suất nhất trọng.
Phía trên Lam Vũ Linh Ưng, bảy đạo thân ảnh lập tức lách mình xuống, vị trung niên nhân anh tuấn đứng đầu chính là trực tiếp lăng không hạ xuống, không gian gợn sóng vặn vẹo, liền lơ lửng rồi hạ xuống đất, một chiêu này rất hay, cũng đủ để chứng minh thực lực của người này.
Lữ Tiểu Linh đã chạy tới trước mặt Lữ Chính Cường, hơi cúi đầu, giống như đang cảm thấy xấu hổ.
Lữ Chính Cường trừng mắt với Lữ Tiểu Linh một cái, nhưng trong ánh mắt chỉ toàn tình yêu thương.
Lục Thiếu Du ngước mắt lên nhìn lập tức hít sâu một hơi, đối mặt với Lữ Chính Cường cũng có chút áp lực, bất quá cũng may mà Lục Thiếu Du đã sớm quen với loại áp lực này rồi.
Ánh mắt của Lữ Chính Cường rơi vào trên người của Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình, giống như chính mình đang bị người ta nhìn thấu vậy, loại cảm giác này Lục Thiếu Du vẫn nhớ, lúc vừa vào Vân Dương Tông thì bị nhạc phụ bây giờ là Vân Tiếu Thiên nhìn cũng có loại cảm giác thế này.
Lục Thiếu Du đón nhận luồng áp lực vô hình, lập tức đưa mắt lên nhìn.
Ánh mắt của Lữ Chính Cường loé lên, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Lục Thiếu Du hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của ông, nhìn tuổi thì cũng chỉ chừng hai mươi mà đã có thực lực như vậy, lại còn là Vũ giả toàn hệ, tuyệt đối là thiên tài vạn năm khó gặp, mà tên Lục Thiếu Du này cư nhiên có thể không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng trước mặt ông, đã chứng minh về mặt tâm cảnh, hắn cũng có tu vi cực cao, đúng là không phải kẻ trẻ tuổi bình thường có thể sánh được.
Lữ Chính Cường nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt lập tức trầm xuống, ngữ khí cũng có chút thay đổi, không khí cũng lạnh lẽo hẳn đi.
Nghe ngữ khí của Lữ Chính Cường thì hai người Đông Vô Mệnh và Quỷ tiên tử Bạch Oánh đưa mắt nhìn nhau, nhưng không làm gì hết.
Lục Thiếu Du lúc này cũng lấp liếm, chuyện ở Quỷ Vũ Tông, phòng chừng Lữ Chính Cường cũng biết rõ cả rồi, lấy thế lực của Linh Thiên Môn, mạng lưới tin tức tuyệt đối sẽ không yếu hơn Phi Linh Môn được, mình cũng không cần phải chối đây đẩy làm gì.
Trong lòng Lục Thiếu Du lập tức nghĩ, Lữ Chính Cường này dẫu gì cũng là một trong thập đại cường giả, là chưởng môn của Linh Thiên Môn, sẽ không vì chút chuyện ấy mà tự tìm phiền toái cho mình đâu.
Lữ Chính Cường nhìn Lục Thiếu Du mà nói.
Lục Thiếu Du bình tĩnh đáp trả, khí tức cũng không hề suy chuyển.
Trong lòng Lục Thiếu Du xác định, cho dù Lữ Chính Cường có muốn đối phó với mình đi nữa thì cũng sẽ không tự mình động thủ, chưởng môn của Linh Thiên Môn, nếu chút phong độ ấy cũng không có thì phỏng chừng mình phải xem lại Linh Thiên Môn mất. Còn đánh giá của đám người lão độc vật và Quỷ tiên từ đối với Lữ Chính Cường này chính là, kẻ này tuyệt đối không phải hạng người tầm thường.
Lữ Tiểu Linh nhìn thần sắc của phụ thân lúc này, gương mặt xinh đẹp tái mét, lập tức lên tiếng giải thích.
Lữ Chính Cường cũng không nhìn Lữ Tiểu Linh, ánh mắt vẫn tiếp tục đặt trên người Lục Thiếu Du, khí tức phát ra lại càng mạnh hơn một chút, nói:
Lúc này, Lục Thiếu Du cảm giác được áp lực vô hình xung quanh mình lại lớn thêm một chút, lặng lẽ, quanh thân bắt đầu bắn ra một cỗ khí tức vô hình, ngẩng đầu lên đáp:
Nhìn vào Lục Thiếu Du, trong mắt Lữ Chính Cường lại thầm loé lên một tia kinh ngạc.
Lúc này, Lữ Tiểu Linh tức giận đi tới trước mặt Lữ Chính Cường, chu môi nói:
Lữ Chính Cường cười khổ, ánh mắt nhìn Lữ Tiểu Linh tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Lúc này đột nhiên vang lên thanh âm của Quỷ tiên tử, ánh mắt của nàng cũng có điểm biến hoá.
Nhìn sang Quỷ Tiên Tử, Lữ Chính Cường lập tức mỉm cười, cũng không vận tâm mấy lời nói giận dữ của Quỷ Tiên Tử.
Quỷ Tiên Tử nói vẻ hờ hững, ánh mắt cũng mang theo chút nghi hoặc.
Ánh mắt của Lữ Chính Cường lại chuyển sang người Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, nhìn qua có vẻ vô cùng hứng thú.
Đông Vô Mệnh đáp.
Ánh mắt của Lữ Chính Cường cuối cùng cũng chuyển tới trên người Hoa gia huynh muội, cười nhạt một tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License