Linh Vũ Thiên Hạ


Tác giả: Vũ Phong

Chương 2033: Lại Đánh Giá (2)



Thân ảnh Lục Thiếu Du đột nhiên xuất hiện, liếc mắt nhìn Dương Quá, lại khoanh chân ngồi xuống bên cạnh, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn thác nước trước mặt.

Thật lâu sau, Dương Quá quay đầu nhìn lại, nói:

Lục Thiếu Du cười nói.

Dương Quá nghi hoặc hỏi.

Lục Thiếu Du cười hỏi.

Dương Quá trực tiếp cự tuyệt, hiện tại động thủ là tự tìm tai vạ.

Lục Thiếu Du nói.

Đôi mắt Dương Quá xoay chuyển, liền nổi lên hứng thú, nói:

Dứt lời, Dương Quá đột nhiên nhảy lên vung ra một quyền.

Lục Thiếu Du bay lên nhanh như chớp, nghiêng người tránh né, một chưởng lướt qua đánh về phía Dương Quá, mặc dù không dùng chân khí linh lực nhưng chưởng ấn vẫn mang theo kình khí nhè nhẹ, tới cấp bậc như hai người dù dựa vào kình đạo trong cơ thể cũng tuyệt đối không thể khinh thường.

Chân phải Dương Quá lướt ngang, thân hình hoành qua, một đạo quyền ấn đánh tới, kình phóng rít gió.

Chỉ trong chớp mắt hai người đã giao thủ mấy chiêu.

Lục Thiếu Du tìm được cơ hội, quyền ấn đánh tới.

Dương Quá lớn tiếng quát, thân hình đột nhiên quay ngược, bàn tay siết chặt trực tiếp nghênh đón.

Hai quyền va chạm, vang lên âm thanh trầm đục, kình phong tung tóe, sau đó đều bị đẩy lui, nhưng Dương Quá lui xa hơn vài bước, bàn tay đau nhức.

Lục Thiếu Du ổn định thân hình, lại vung ra một chưởng.

Dương Quá nghiêng người tránh né, lại một quyền đánh tới.

Lục Thiếu Du hỏi, lời vừa dứt hai người tiếp tục va chạm, lại ầm ầm tách ra, việc này Lục Thiếu Du vẫn luôn hoài nghi, chưa có dịp hỏi.

Thân hình Dương Quá vừa đứng vững lại lao tới.

Lục Thiếu Du nhướng mày, vừa thoáng ngây người một quyền của Dương Quá đã lao tới, Lục Thiếu Du thối lui, cũng không khách khí vỗ ra một chưởng, chiêu thức của hai người như lưu manh, cuối cùng ôm lấy nhau đấm đá túi bụi.

Hai người đánh nhau lại giống như đang phát tiết, càng đánh trong lòng càng thống khoái.

Hai người ôm nhau quay cuồng vật lộn trên mặt đất.

Lục Thiếu Du thoáng trầm mặc, lại lớn tiếng nói.

Dương Quá lớn tiếng đáp.

Phanh!

Hai người ầm ầm rơi xuống mặt hồ bên dưới không xa.

Phanh phanh!

Ở trong nước cả hai vẫn chưa dừng đánh nhau.

Lục Thiếu Du đánh ra một quyền, mặt nước trực tiếp bị xốc lên.

Dương Quá đột nhiên ngẩn ra.

Phanh!

Lục Thiếu Du đánh ra một quyền đánh văng Dương Quá lên bờ, rơi xuống đất, hắn nằm ngửa dưới đất nhìn lên bầu trời, không ngừng thở hổn hển.

Hoa lạp!

Lục Thiếu Du cũng lảo đảo bò lên bờ, ngã xuống bên người Dương Quá, nhìn lên trời cao mở mang, nói:

Dương Quá vỗ vai Lục Thiếu Du nói.

Lục Thiếu Du vươn tay:

Dương Quá chụp tay hắn.

Ba!

Hai người nằm dưới đất bắt tay nhau, không nói thêm lời nào.

Hai tiếng cười to vang xa.

Xa xa, Lục Tâm Đồng cảm thấy yên lòng.

Tiểu Long cười to chạy tới.

Dương Quá mỉm cười nói.

Tiểu Long khinh bỉ nói.

Dương Quá cười đáp.

Tiểu Long thở phì phì trừng Dương Quá, nói:

Lục Thiếu Du đứng dậy, vỗ vai Tiểu Long nói:

Tiểu Long siết chặt tay:

Dương Quá nhìn chăm chú vào viễn không, nói:

Vào đêm, màn đêm bao phủ mặt đất, ánh trăng chiếu sáng đại địa.

Ở sau núi, nhóm người Dương Quá cùng nhóm yêu thú Tiểu Long cùng nhau tiến vào trong Thiên Trụ giới.

Sau khi Lục Thiếu Du an bài mọi người vào Thiên Trụ giới, hắn nằm trên sườn núi nhìn lên vầng trăng sáng trên bầu trời, bên tai chỉ còn lại âm thanh thác nước tuôn ầm ầm không dứt.

Trong đầu hắn nghĩ tới cuộc đối chiến hoàn toàn không dựa vào vũ kỹ hồi sáng, bản thân như nghĩ tới điều gì, nhưng hết thảy lại thật mông lung, khó thể nắm bắt.

Lục Thiếu Du lẩm bẩm, cẩn thận trầm tư, tựa hồ nghĩ tới điều gì, thì thầm nói:

Lục Thiếu Du đột nhiên hiện lên một ý niệm, chính là sáng tạo vũ kỹ, trước kia Hắc Vũ thúc đã từng nhắc qua việc này.

Lục Thiếu Du lẩm bẩm, vũ kỹ cấp độ càng cao sẽ càng đơn giản, đơn giản mới là hữu hiệu nhất, chỉ phân chia trong việc khống chế năng lượng thuộc tính.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License