Không biết là ai nói trước, quần chúng kích động la ó nếu không cho đan dược thì bọn họ sẽ rời khỏi Phi Linh Môn. Vì bị dồn nén tức giận, đến mức xưng hô cũng thay đổi.
Lục Thiếu Du cười tà, giờ các trưởng lão sẽ phải nhức đầu. Nếu mọi người rời khỏi Phi Linh Môn thì môn phái này không còn lại gì.
Ba trưởng lão Phi Linh Môn đang nhức đầu như búa bổ. Năm năm trước không phát đan dược, hơn ba trăm đệ tử có một nửa dứt áo ra đi, giờ chỉ còn lại một trăm người. Nếu các đệ tử đi hết thì Phi Linh Môn khỏi cần ai tiêu diệt, bản thân tự chết, còn mặt mũi nào trước liệt tổ liệt tông Phi Linh Môn?
Chu Ngọc Hậu cao giọng quát:
Thanh âm xen lẫn chân khí truyền vào tai mỗi người, trong đại điện văng vẳng thanh âm này.
Mọi người chậm rãi im lặng nhưng cảm xúc vẫn cực kỳ kích động, có khí thế hôm nay không đưa đan dược thì sẽ rời khỏi Phi Linh Môn.
Chu Ngọc Hậu nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, nói:
Mọi người sửng sốt:
Đề nghị này hấp dẫn đám người.
Trịnh Anh nói với Chu Ngọc Hậu:
Trịnh Anh không hay biết việc đề cử chưởng môn.
Hoàng Hải Ba lạnh nhạt nói:
Chu Ngọc Hậu góp lời:
Lục Thiếu Du thầm nghĩ:
Lục Thiếu Du nghe Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu, Trịnh Anh đối thoại, đoán đại khái Hoàng Hải Ba và Chu Ngọc Hậu đã có âm mưu từ trước, hai người muốn chiếm chức chưởng môn.
Trịnh Anh chần chừ:
Trịnh Anh chưa nói xong đã bị Hoàng Hải Ba ngắt lời.
Hoàng Hải Ba cao giọng quát:
Đệ tử trong đại điện nghe nói có đan dược thì đồng ý, đây mới là điều quan trọng nhất, ai làm chưởng môn không đến lượt bọn họ lo.
Chu Ngọc Hậu nhìn mọi người chằm chằm:
Lục Thiếu Du thầm nhủ:
Đề cử chưởng môn chỉ là cái cớ cho đẹp, ai có thể trở thành chưởng môn sợ là Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu đã ngầm quyết định, bây giờ chỉ mượn cơ hội leo lên. Tựa như tự do chính trị ở quốc gia nọ trong kiếp trước của Lục Thiếu Du, bầu cử gì đó vốn sớm được định sẵn, làm gì tới lượt dân chúng quyết định?
Lục Thiếu Du giơ tay kêu lên:
Lục Thiếu Du thầm nghĩ nếu để Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu được chức chưởng môn thì sau này càng khó đối phó hơn. Lục Thiếu Du còn ở lại Phi Linh Môn một đoạn thời gian, nếu để hai người kia làm chưởng môn thì hắn khó sống.
Trong đại điện, đám đệ tử bình thường la lên:
Lục Thiếu Du có địa vị rất cao trong lòng các đệ tử bình thường.
Trịnh Anh đứng hàng trên liếc qua Lục Thiếu Du, biểu tình lo âu.
Chu Ngọc Hậu nhìn mọi người, mở miệng nói:
Hoàng Hải Ba mỉm cười thân thiện nhìn mọi người, trong Phi Linh Môn hiện tại trừ gã ra không có ai khác thích hợp hơn, Hoàng Hải Ba và Chu Ngọc Hậu đã bàn bạc rất kỹ và lâu về điều này.
Các đệ tử trong đại điện nhìn Hoàng Hải Ba đăm đăm, không người nói chuyện, không ai phụ họa hay phản đối.
Mấy đệ tử của Hoàng Hải Ba lớn tiếng nói:
Thanh âm đơn điệu quanh quẩn trong đại điện, có vẻ Hoàng trưởng lão không được lòng người.
Trương Minh Đào đến bên cạnh Lục Thiếu Du, nhỏ giọng nói:
Lục Thiếu Du cười khổ tỏ vẻ bất đắc dĩ. Chức chưởng môn chỉ có thể chọn từ ba trưởng lão, không đến phần người khác. Lục Thiếu Du không muốn Hoàng Hải Ba trở thành chưởng môn nhưng hắn không cách nào ngăn cản.
Bên trên, Chu Ngọc Hậu nghiêng người hỏi Trịnh Anh:
Lục Thiếu Du hét to:
Phương Tân Kỳ nói:
Lục Thiếu Du lẩm bẩm:
Chu Ngọc Hậu lạnh lùng liếc Lục Thiếu Du:
Lục Thiếu Du luôn châm lửa góp gió phá hoại chuyện tốt của gã, Chu Ngọc Hậu bất mãn hắn từ lâu.
Một thanh âm khác lớn tiếng nói:
Là Trương Minh Đào nói chuyện.
Đệ tử đầu trọc lớn giọng nhất:
Một đệ tử bình thường hét to:
Đệ tử này là Tôn Nguyên lúc trước được đệ tử cứu, gã nhớ kỹ ơn cứu mạng đó. Mấy lần Tôn Nguyên đến chỗ tiểu sư đệ để cảm ơn nhưng không gặp, tất nhiên gã ủng hộ hết mình Lục Thiếu Du lên làm chưởng môn.
Hơn trăm người thi nhau hò reo:
Lúc trước tiểu sư huynh này đánh người La Sát Môn bị thương nặng, rộng rãi khoáng đạt, chữa thương cho mấy đệ tử bình thường. Cho nên Lục Thiếu Du rất được tập thể đệ tử bình thường ưa thích, mọi người lớn tiếng ủng hộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License