Lục Thiếu Du cầm tay Độc Cô Cảnh Văn vội vã thối lui.
Ngay trên chân trời truyền ra tiếng nổ vang như sấm sét, chấn động cả thiên không.
Oanh long long…
Từ trên Hỏa đảo, từng luồng dung nham như gió lốc thổi quét khắp nơi, đỉnh núi bị xốc ngược lên, dung nham nóng cháy tới mức khủng bố, trực tiếp đem cả không gian thiêu hủy tới vặn vẹo.
Oanh long long…
Dung nham khủng bố phun trào, bắn vọt lên thật cao cuối chân trời xa xa.
Cả Thiên đảo cũng bắt đầu sụp đổ, núi non bắt đầu run rẩy trầm xuống, sóng biển cuồn cuộn nhấc lên từng cơn sóng lớn như sóng thần, thậm chí nhấc cao hơn mấy trăm thước.
Sơn băng địa liệt, sóng nước dâng tràn, nham tương phun lên thật cao vô cùng khủng bố, một màn cực kỳ rung động làm các cường giả đều chấn kinh hốt hoảng.
Mọi người tận mắt chứng kiến Hỏa đảo cùng Thiên đảo đều biến thành đá vụn cùng nham tương chìm vào trong đáy biển sâu thăm thẳm.
Lạc Kiến Hồng nhìn Thiên đảo trầm xuống, ánh mắt cực kỳ đau lòng, đây chính là thứ tốt, cực kỳ trọng yếu trong việc bồi dưỡng đệ tử, sau này xem như đã không còn.
Lục Thiếu Du nghĩ thầm.
Trong lòng mọi người thở ra một hơi nhẹ nhõm, ít nhất họ thuận lợi còn sống đi ra, những người còn ở lại bên trong phỏng chừng đã hóa thành tro tàn.
Lúc này trong lòng mọi người thật nhiều cảm xúc, lần này ai cũng chiếm được một ít ưu đãi, nhưng họ đều hiểu rõ ràng người thắng lớn nhất chính là Lục Thiếu Du, nhưng hiện giờ lại không có ai dám đánh chủ ý với hắn.
Lục Thiếu Du quay đầu hỏi.
Bàn Hủy nói.
Lục Thiếu Du gật đầu nói.
Bàn Hủy cùng Bàn Vân mang theo Bảo nhi cùng Bối nhi rời đi.
Lục Thiếu Du mỉm cười, không gian hỏng mất, cũng may mình đã sớm có an bài, nếu không sẽ tổn thất lớn.
Vào đêm, ánh trăng treo cao, màn đêm tĩnh lặng.
Nơi này là một trấn nhỏ cách Thiên đảo gần nhất, các thế lực lớn cáo biệt rời đi, mặc dù cường giả Nhật Sát các có lời mời, nhưng phải vài giờ sau Lục Thiếu Du mới đi tới trấn nhỏ này, ngoài ra còn có người của Thánh Linh giáo cùng Độc Cô gia, Thiên Địa các cũng có mặt.
Sau khi Đạm Thai Tuyết Vi cáo biệt cũng dẫn người Thiên Vân đảo rời khỏi, Lục Thiếu Du muốn hỏi thăm vì sao Mộ Dung Lan Lan thoái vị nhanh như vậy, nhưng không tiện hỏi nhiều, hắn luôn nghĩ mãi mà không rõ lúc trước mình bị Mộ Dung Lan Lan bắt giữ, nhưng vì sao lúc tỉnh lại không gặp nàng, mà nàng còn thả hắn ra ngoài.
Trên một ngọn núi ngoài trấn, hai thân ảnh đang ngồi trên tảng đá, gió đêm thổi qua, quần áo phơ phất, hai người này chính là Lục Thiếu Du cùng Độc Cô Cảnh Văn.
Hai người nhìn nhau, cùng lộ ý cười, Độc Cô Cảnh Văn nói:
Lục Thiếu Du thở mạnh, nhìn mỹ nữ, mỉm cười hỏi:
Độc Cô Cảnh Văn nhận chân nhìn hắn chăm chú, tựa hồ câu trả lời đối với nàng cực kỳ trọng yếu.
Lục Thiếu Du nhìn nàng, trong mắt có chút mê ly, đột nhiên kéo nàng vào lòng.
Độc Cô Cảnh Văn run lên, không nghĩ tới hắn lại làm như vậy, hai người ôm lấy nhau, nghe được cả nhịp tim của đối phương.
Độc Cô Cảnh Văn dựa vào ngực Lục Thiếu Du, khẽ nói.
Lục Thiếu Du hỏi.
Độc Cô Cảnh Văn nói:
Lục Thiếu Du lại hỏi:
Lục Thiếu Du tò mò hỏi.
Độc Cô Cảnh Văn ngồi thẳng dậy, có chút thẹn thùng nói:
Lục Thiếu Du chỉ nghe Nam thúc nhắc qua một ít về ẩn thế gia tộc mà thôi.
Độc Cô Cảnh Văn nói.
Lục Thiếu Du hỏi, Bắc Cung gia tộc của Vô Song cũng có Mộc Hoàng khí.
Độc Cô Cảnh Văn nói.
Lục Thiếu Du kinh ngạc.
Lục Thiếu Du hỏi, khi giao thủ với cửu trưởng lão hắn đã tự mình thử qua, đích thật là như thế, nếu không có kim sắc tiểu đao hắn căn bản không thể đối kháng.
Độc Cô Cảnh Văn nói.
Lục Thiếu Du lẩm bẩm, có thể ảnh hưởng giam cầm linh hồn, thật quá kinh khủng.
Độc Cô Cảnh Văn khó hiểu hỏi:
Lục Thiếu Du thản nhiên trả lời, không phải hắn không tin được nàng, nhưng hắn còn chưa muốn nói với bất luận kẻ nào, bởi vì trên người hắn có không ít bảo vật bị người ngoài hay biết, bởi vậy khi giao thủ với cửu trưởng lão hắn cũng không sử dụng Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực đã tấn thăng làm thần khí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License