Linh Vũ Thiên Hạ


Tác giả: Vũ Phong

Chương 1585: Thôn Phệ Hồn Anh (2)



Khấu Phi Yến suy tư một lát rồi nói với mọi người.

Thiểm Điện Báo Ngô Dũng nói.

Khấu Phi Yến hỏi hai người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh rồi nói:

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nhíu mày, ánh mắt mang theo hàn ý nói tiếp:

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lục Thiếu Du bên trong Tử Lôi Huyền Đỉnh được quang mang bao phủ, trong lúc luyện hóa linh lực, tứ chi, lục phủ ngũ tạng, kinh mạch lần nữa nhận được chỗ tốt. Thương thế vốn không quá nặng đã hoàn toàn khôi phục.

Phù.

Lục Thiếu Du thở ra một ngụm trọc khí, hai mắt mở ra, trong mắt có tinh quang hiện lên. Cảm nhận linh lực trong cơ thể lúc này, dường như so với trong tưởng tượng khi trước của hắn còn kém hơn không ít. Tu vi hiện tại còn kém một bước mới có thể đạt tới Linh Vương tứ trọng trung kỳ.

Tâm thần tỏa ra, lúc này đại hồn anh cũng chỉ mới luyện hóa được một tia linh lực trong hồn anh của Hỉ Vô Thường mà thôi. Thời gian có lẽ cũng không ngắn, không phải trong một khoảng thời gian nhất định là có thể luyện hóa hết được. Dù sao đi nữa đại hồn anh cũng không cản trở hành động của hắn cho nên Lục Thiếu Du không để ý quá nhiều.

Lục Thiếu Du lẩm bẩm nói, sau khi luyện hóa linh lực của Mộ Dung Lan Lan trên người, linh lực của Lục Thiếu Du đã khôi phục. Thế nhưng tu vi chân khí còn chưa khôi phục tới trạng thái đỉnh phong. Thủ ấn được kết, trong Tử Lôi Huyền Đỉnh này Lục Thiếu Du có thể yên tâm dưỡng thương. Chờ sau khi khôi phục cũng không cần lo lắng tới Nộ Vô Thường kia, kế tiếp hắn cũng nên trút giận.

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói trong lòng.

Trong một dãy núi liên miên, sâu trong đó có một ngọn núi khổng lồ cao vút tới tận tầng mây. Cây cối chung quanh núi non sum xuê, vách núi dựng đứng, thế nhưng ở đây chỉ có một ngọn núi đơn độc này đứng đó, có vẻ vô cùng kỳ quái.

Cả ngọn núi mây mù lượn lờ, điều kỳ lạ nhất chính là bên trên ngọn núi này cắm rất nhiều thanh kiếm sắc bén, từ chân núi tới đỉnh núi, trong khe đá có vô số thanh kiếm chằng chịt. Kiếm quang bắn ra bốn phía, khí tức sắc bén tràn ngập không trung cho nên chung quanh không có một cành cây ngọn cỏ nào, vạn vật không sinh trưởng, cũng chỉ có ngọn núi này cô độc đứng đó.

Trong một không gian u ám, không gian này vô cùng lớn, trong không gian có thanh âm giống như quỷ khóc quanh quẩn. Nơi này tràn ngập một loại ma khí, người tâm cảnh yếu sợ rằng không dám tiến vào trong này.

Bên trong không gian này có một nữ tử đang đứng. Nữ tử này mặc một bộ y phục rộng thùng thình, trên y phục có một đóa hoa do tơ kết thành, nhìn qua vô cùng thanh nhã. Dáng người cao gầy, mang theo khí tức ạnh lùng, đây chính là vũ giả tứ hệ – Nguyên Nhược Lan.

Nguyên Nhược Lan đứng bất động, tiếng kêu quỷ dị kia không ngừng vang lên chung quanh nàng. Mỗi một đạo thanh âm giống như một mũi nhọn đánh vào trong lòng nàng.

Tinh quang trong mắt Nguyên Nhược Lan bỗng nhiên bắn ra, giờ phút này ánh mắt nàng đỏ rực. Hai mắt mở ra, thanh âm giống như quỷ kêu chung quanh lập tức ít đi không ít.

Ánh mắt Nguyên Nhược Lan nhìn về phía trước, các mười bước trước mặt nàng lúc này có một huyết trì đỏ tươi. Huyết trì này có hình kiếm, lớn vài trăm thước, giống như là một thanh cự kiếm nằm ở trong không gian này. Một cỗ khí tức ngập trời tràn ra, chu vi chung quanh có hắc vụ lượn lờ, một cỗ khí tức khiến tim đập nhanh tràn ra.

Trong không gian đột nhiên có một thanh âm già nua vang lên.

Nguyên Nhược Lan kiên định nói, bàn chân chậm rãi đi về phía trước. Từng bước của nàng giống như là nghìn cân, vô cùng khó khăn đi về phía trước.

Ánh mắt Nguyên Nhược Lan trầm xuống, nói xong đột nhiên bước ra một bước về phía rước.

Sắc, thụ, nghĩ, đi, thức, điên điên đảo đảo, thị thị phi phi, phá cho ta.

Nguyên Nhược Lan yêu kiều quát lên một tiếng sau đó lại bước thêm một bước. Từng bước tiếp cận huyết trì trước mặt. Mỗi một bước của Nguyên Nhược Lan đều khiến cho không gian hơi run rẩy.

Khi Nguyên Nhược Lan đi hết mấy bước này thì mồ hôi trên người nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt.

Thanh âm già nua lần nữa vang lên.

Nguyên Nhược Lan nhíu mày, hàm răng khẽ mở rồi nói. Thanh âm vừa dứt, trong nháy mắt thả người nhảy xuống Huyết trì.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License