Linh Vũ Thiên Hạ


Tác giả: Vũ Phong

Chương 1171: Kỳ Danh Quỷ Sát (2)



Lục Thiếu Du gật đầu đáp, không hề giấu diếm.

Nhìn thấy Lục Thiếu Du gật đầu, ánh mắt của Lữ Chính Cường lập tức run lên, nói:

Lục Thiếu Du nói.

Lữ Chính Cường trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du một cái rồi nói.

Lục Thiếu Du nói, điểm này thì Lục Thiếu Du đã sớm nghĩ tới rồi, cái chìa khoá kia đặt bên trong trữ vật giới chỉ ẩn tàng trên tay của mình, người bình thường nhất định sẽ không tìm ra, cái trữ vật giới chỉ bình thường mà mình đang đeo bây giờ chỉ toàn chứa mấy thứ vớ vẩn mà thôi.

Lữ Chính Cường nhìn Lục Thiếu Du hỏi.

Lục Thiếu Du nói, hợp tác cùng với Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang thì Lục Thiếu Du đương nhiên sẽ không cự tuyệt, đối với bảo vật bên trong Huyền Thiên Bí Cảnh, nếu nói Lục Thiếu Du không động tâm thì quả thật là nói dối, bất quá Lục Thiếu Du cũng biết rõ, Phi Linh Môn của mình mà muốn tự tìm bảo vật thì sợ là sẽ vô cùng khó khăn, cho dù có tìm được đi nữa, tới lúc đó cũng sẽ trở thành đích ngắm cho kẻ khác, Phi Linh Môn cũng không thể nào chống nổi toàn bộ cường giả của đại lục vây công.

Lữ Chính Cường mỉm cười, nhìn Lục Thiếu Du hỏi.

Ánh mắt của Lục Thiếu Du loé lên, hỏi.

Lữ Chính Cường bưng chén nước trên bàn lên nhấp một ngụm.

Lục Thiếu Du cũng bưng một chén nước trên bàn lên nhấp một hớp.

Ánh mắt của Lữ Chính Cường loé lên, che dấu cảm xúc, nhưng trong lòng thì cảm thấy rất bất đắc dĩ, xem ra, tên tiểu tử này đúng là nhìn ra Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang rất muốn lấy được chìa khoá, nhưng lại không làm gì được hắn.

Lời của Lục Thiếu Du còn chưa dứt thì ánh mắt của Lữ Chính Cường loé lên, lập tức cắt đứt lời nói của Lục Thiếu Du, nói:

Lục Thiếu Du sững sờ, lập tức cười xấu hổ nói:

Lữ Chính Cường vung tay á, ngồi thẳng người vội mở lời hỏi.

Lục Thiếu Du nói xong liền đưa ánh mắt nhìn Lữ Chính Cường với vẻ dò xét.

Ánh mắt của Lữ Chính Cường không có bất kỳ biến hoá nào, sau một lát chỉ khẽ thở dài, đưa mắt nhìn Lục Thiếu Du nói:

Lục Thiếu Du nhấc mắt lên nhìn rồi nói:

Lữ Chính Cường chỉ cúi đầu không nói gì, dường như đang nghĩ gì đó, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, nói:

Lục Thiếu Du thoáng suy tư một cái rồi lập tức gật đầu đáp.

Nhìn Lục Thiếu Du, thần sắc của Lữ Chính Cường hơi khựng lại, khẽ nói.

Lục Thiếu Du hỏi.

Lữ Chính Cường nhìn Lục Thiếu Du một cái, tựa tiếu phi tiếu, lập tức nói:

Lục Thiếu Du nói mà mặc không đổi sắc, nhưng trong lòng thì thầm mắng hai lão nhạc phụ của mình đều chẳng phải người bình thường.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License