Tịch Ứng Tình nhẹ nhàng để con xuống, lẳng lặng nghe, đột nhiên cười nói:
Giang Nam nhìn cách đó không xa một chút, chỉ thấy Mộ Vãn Tình dựa ở trước cửa cung điện, si ngốc nhìn Tịch Ứng Tình.
Giang Nam sáp thanh nói.
Thân thể Tịch Ứng Tình thẳng tắp, ánh mắt “nhìn về phía phương hướng của “Mộ Vãn Tình, thân thể hắn phân giải, hóa thành điểm điểm tinh quang phiêu tán, mỉm cười nói:
Mộ Vãn Tình bổ nhào tiến lên, muôn ôm lấy hắn, lại phát hiện lúc này thân thể của Tịch Ứng Tình là nhẹ như thế.
Thân thể Tịch Ứng Tình cứng còng, do dự một chút, sờ sờ mái tóc của nàng, thân thể đột nhiên sụp đổ, ánh sao tràn ngập Thúy Vân Cung.
Mộ Vãn Tình chỉ cảm thấy trong ngực không còn, mở ra nước mắt nhìn lên, Tịch Ứng Tình đã hôi phi yên diệt.
Giang Nam quỳ xuống đất, dập đầu khấu bái.
Ngoài Thúy Vân Cung, nhiều trưởng lão, đệ tử khóc lớn, thật sâu quỳ sát xuống, thanh âm xé rách tận trời:
Ngày này, Huyền Thiên Thánh Tông đưa tiễn vị Chưởng Giáo Chí Tôn kinh thái tuyệt diễm ra đi.
Tiếng chuông ám ách truyền đến, một tiếng cao, một tiếng thấp.
Mộ Vãn Tình lẩm bẩm nói, đột nhiên nhoẻn miệng cười, hướng Lạc Hoa Âm nói:
Lạc Hoa Âm trong lòng chua xót, đang muốn tiến lên, Giang Nam nhìn Mộ Vãn Tình một cái, đột nhiên nói:
Mộ Vãn Tình trong lòng run lên, quay đầu hướng hắn xem ra, trong mắt Lạc Hoa Âm cũng đột nhiên bắn ra một tia quang thải, vội vàng nói:
Giang Nam nói:
Mộ Vãn Tình mắt sáng rực lên, Giang Nam thầm than một tiếng nói:
Mộ Vãn Tình yên lặng gật đầu, đứng dậy đi chiếu khán hài tử.
Nàng đem hài tử ôm đến trước mặt Lạc Hoa Âm, miễn cưỡng cười nói:
Lạc Hoa Âm bất học vô thuật, ngay cả viết chữ cũng khó coi, Giang Nam không khỏi vì đứa nhỏ này đổ mồ hôi lạnh.
Lạc Hoa Âm trầm ngâm chốc lát, nói:
Mộ Vãn Tình gật đầu, ôm hài tử chân thành thi lễ nói:
Lạc Hoa Âm đưa nàng rời đi, lập tức trở về hướng Giang Nam hỏi.
Giang Nam lắc đầu, nghiêm nghị nói:
Mới vừa rồi nếu như hắn không phải nói như vậy, giờ phút này Mộ Vãn Tình đã chết vì tình, Mộ Vãn Tình để cho Lạc Hoa Âm đi nhìn Tịch Trọng, chính là có ý tứ uỷ thác. Hai vợ chồng bọn họ dùng tình quá sâu, nếu Lạc Hoa Âm thật sự đi đến nhìn Tịch Trọng, đại biểu Tịch Trọng đã phó thác cho nàng, sau đó Mộ Vãn Tình một chút cũng không có nhớ thương, có thể yên tâm theo Tịch Ứng Tình cùng đi.
Thần hồn thần tính của Tịch Ứng Tình bị Sâm La Đại Đế lấy đi, loại khả năng này cực kỳ bé nhỏ, thậm chí có thể nói không có khả năng chút nào, nhưng Giang Nam vì cứu Mộ Vãn Tình, cũng không khỏi không nói như vậy.
Giang Nam ngẩng đầu nhìn Lạc Hoa Âm, thản nhiên nói:
Hắn lộ ra sát ý lành lạnh, vạn phần tĩnh táo nói:
Hắn đằng đằng sát khí, ngay cả Lạc Hoa Âm cũng không khỏi rùng mình một cái, trầm ngâm nói:
Thái Hoàng thành thần, biến thành một Cự Vô Bá, mà Thái Huyền Thánh Tông có hắn che chở, không có môn phái Thánh Địa nào dám can đảm cùng Thái Huyền Thánh Tông là địch, cho dù là trong ngày thường cùng Huyền Thiên Thánh Tông quan hệ không tệ, giờ phút này cũng ước gì chỉ lo thân mình, cách Huyền Thiên Thánh Tông càng xa càng tốt.
Đỉnh đầu của Lạc Hoa Âm xông ra một vũng thanh tuyền, hóa thành từng đạo hóa thân, bốn phương tám hướng bay đi.
Giang Nam tâm niệm hơi động, Thái Dương Thần hóa thân cũng đi ra mi tâm, hướng nơi xa bay đi, cùng lúc đó, Thái Âm hóa thân của hắn cũng rời đi trăng sáng.
Mà vào lúc này, ba hóa thân khác của hắn đi ở trên Vạn Thi Lộ, trong đó Ma La Ma Thần hóa thân phân biệt phương hướng, hướng Cửu U Minh Giới bay đi, còn có một đạo Xích Viêm Ma Thần hóa thân hướng Tiểu Quang Minh Giới bay đi, cuối cùng một đạo Sâm La Đại Đế hóa thân thì như cũ trở về nguyên giới.
Theo đại thụ che chở Huyền Thiên Thánh Tông ngã xuống, thánh tông đã đến trước mắt sinh tử tồn vong!
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License