Sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, cười lạnh nói:
Trên Lĩnh Tụ Phong, Giang Lâm nháy mắt mấy cái, tò mò nhìn Giang Nam:
Vân Bằng cười nói:
Giang Nam có chút chột dạ, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
Mộ Yên Nhi cau mày nói:
Đột nhiên, Tịch Ứng Tình hiện ra ở trên Lĩnh Tụ Phong, mọi người trong lòng cả kinh, vội vàng rối rít làm lễ ra mắt.
Lúc này, trong động phủ của Giang Nam trên Lĩnh Tụ Phong, đã tụ tập không ít đệ tử Huyền Thiên Thánh Tông, đệ tử những môn phái khác, cũng không có thiếu là người quen của Giang Nam.
Yêu Thần Tông Thiên Yêu Thánh Nữ cùng Thải Dực, còn có Tinh Nguyệt Ma Tông Quân Mộng Ưu cùng Sở Hương Hương, cùng với Nam Hải Thác Bạt Lan Vân cùng Thác Bạt Lưu Chiếu, những người này lai lịch to lớn, cùng một giuộc, rất có khuynh hướng thông đồng làm bậy.
Nhất là Tịch Ứng Tình thấy trong mọi người còn có một bạch y hòa thượng trẻ tuổi, sắc mặt không khỏi hơi tối sầm, hiển nhiên nhận ra lai lịch của Vô Tướng Thiền Sư.
Giang Nam từ Nam Hải trở lại thánh tông, cũng không lâu lắm ngày đại hôn gần tới, các phái đến đây chúc mừng, đám người Thiên Yêu Thánh Nữ, Sở Hương Hương cũng tìm tới. Mọi người ở trong động phủ của hắn đàm kinh luận đạo, Vô Tướng Thiền Sư tự nhiên không chịu bỏ qua cho cơ hội này, cũng gia nhập trong đó, nói có sách, mách có chứng, cùng mọi người đàm luận Phật học.
Giang Nam lấy Long thịt ra, mở tiệc chiêu đãi mọi người, mọi người cũng riêng phần mình mang tới kỳ trân dị quả, cùng nhau chia sẽ, nhất là Vô Tướng Thiền Sư, đại ma đầu này giả bộ non, nhưng lấy ra kỳ trân dị quả cấp bậc cực cao, có chút cho dù là Thiên Cung cường giả cũng chưa chắc gặp qua, làm người ta sách sách xưng kỳ.
Tịch Ứng Tình phất tay, ý bảo mọi người không cần đa lễ, ánh mắt rơi vào trên người Giang Nam, cười mà như không cười nói:
Giang Nam khom người, một mực cung kính nói:
Tịch Ứng Tình trầm ngâm chốc lát, từ từ nói:
Đám người Thiên Yêu Thánh Nữ, Vân Bằng nghe được từ trong miệng hắn tóe ra cái từ này, liền bật cười, Giang Lâm nhỏ giọng thầm nói:
Tịch Ứng Tình trừng bọn hắn một cái, đột nhiên cũng nhịn không được cười lên một tiếng, tiếp tục nói:
Đám người Giang Lâm cùng Mộ Yên Nhi không khỏi khẩn trương lên, Tịch Ứng Tình đem vẻ mặt này thu ở đáy mắt, cười nói:
Đám người Giang Lâm cùng Mộ Yên Nhi vừa thở phào nhẹ nhỏm, chỉ nghe Tịch Ứng Tình cười nói:
Giang Nam nghe đến đó, trong lòng khẽ nhúc nhích, Lạc Hoa Âm xông ra họa, chỉ biết so với hắn nhiều, tuyệt sẽ không so với hắn ít, hơn nữa trêu chọc người cũng là đếm không xuể, mà bản lãnh của Lạc Hoa Âm, ở trong nhiều đại phái, cũng không thể được cho là mạnh nhất, chỉ có thể miễn cưỡng được xưng tụng nhân vật cấp chưởng giáo Chí Tôn.
Nàng sở dĩ có thể Tiêu Dao đến hiện tại, chỉ sợ Tịch Ứng Tình ở sau lưng làm ra cố gắng rất lớn!
Đương đại chưởng giáo Chí Tôn của Huyền Thiên Thánh Tông, mặc dù trong ngày thường không xuất hiện, nhưng thực lực chân thật cực kì khủng bố, là một trong những tuyệt đỉnh cường giả đương đại!
Còn chân chính có thể được xưng tụng tuyệt đỉnh cường giả, ở Giang Nam đã biết, chỉ có Thái Hoàng lão tổ, Ma La Thập cùng Thí Thần Cốc Chủ ba người mà thôi!
Mà đám người Thiên Yêu Thánh Nữ thì trong lòng càng đối với Giang Nam bội phục không dứt, Lạc Hoa Âm có thể xông ra tai họa liên tiếp, tự nhiên là thực lực của nàng, mà Giang Nam lấy Thần Thông cảnh liền xông ra tai họa thật lớn, đắc tội hai đại giáo phái Vạn Long Sào cùng Thái Huyền Thánh Tông, gây họa so sánh với Lạc Hoa Âm không thể nhỏ, đây chính là bổn sự của hắn.
Tịch Ứng Tình cười nói:
Giang Nam thở phào nhẹ nhỏm, những người khác cũng yên lòng.
Tịch Ứng Tình đột nhiên mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay nhiều ra một quyển tranh cuộn, chỉ thấy bức họa này mở ra, tất cả sơn thủy di động, đột nhiên nhảy ra mặt giấy, sắc mặt chìm xuống:
Trong lòng Giang Nam cảnh giác hỏi:
Tịch Ứng Tình lắc đầu nói:
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License