Cửu Tinh Thiên Thần Quyết


Tác giả: Phát Tiêu Đích Oa Ngưu

C6 : Vân gia bảo!



Trong mật thất của Diệp gia bảo.

– Thần nhi, kinh mạch của con…đã khỏi rồi?

Diệp Chiến Thiên ân cần hỏi, giọng nói vẫn còn run run, ông ta có chút hoài nghi vừa rồi có phải là ảo giác của mình hay không.

– Đúng vậy, phụ thân, kinh mạch của con đã khỏi hẳn.

Nước mắt Diệp Thần tuôn rơi, giọng nói run rẩy.

– Hài nhi bất hiếu, mấy năm nay đã để cho phụ thân chịu khổ.

– Không sao, không sao, trời phù hộ Diệp gia ta rồi.

Nước mắt Diệp Chiến Thiên rơi đầy mặt, vui mừng nói:

– Chỉ cần kinh mạch của con có thể khôi phục thì mọi chuyện đều đáng giá.

Chỉ cần kinh mạch của Diệp Thần có thể khôi phục, cho dù liên lụy đến cái mạng già của ông ta thì có làm sao!

– Đúng rồi, tại sao kinh mạch của con lại khôi phục thế?

– Con cũng không rõ ràng lắm, ngày hôm qua tỉnh lại thì nó đã khôi phục rồi.

Diệp Thần suy nghĩ một lúc, chuyện về thanh phi đao kia tuyệt đối không thể nói ra, bởi vì nó quá kinh thế hãi tục. Chẳng qua ba tầng khẩu quyết đầu tiên của Lôi Đế Quyết vẫn nên nhanh chóng nói cho phụ thân. Lúc này, Diệp gia bảo đang đứng trước nguy cơ, bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp phiền toái, tăng cường thực lực của phụ thân thì Diệp gia bảo mới có thêm chút tiền vốn, vậy nên hắn lập tức nói:

– Lúc con ngủ có mơ thấy một lão giả tóc trắng, chính ông ta đã khôi phục kinh mạch cho con, đồng thời còn dạy con một số thứ.

– Lão giả tóc trắng?

Giọng nói Diệp Chiến Thiên chợt ngưng lại, thế gian lại có chuyện ly kỳ như thế sao? Chẳng qua dù thế nào đi nữa thì kinh mạch Diệp Thần đã lành lại, điều là thiên chân vạn xác.

– Ông ta dạy con cái gì?

– Là một bản pháp quyết.

Diệp Thần từ hương án bên cạnh lấy giấy bút, lặng yên viết ra pháp quyết Lôi Đế Quyết. Cửu Tinh Thiên Thần Quyết có chín phần, Lôi Đế Quyết chẳng qua chỉ là một phần trong đó, pháp quyết này tương tự Lôi minh nội kinh của Diệp gia, chỉ cần tu luyện phần Lôi Đế Quyết này tới đỉnh phong thì cũng đã rất khó lường rồi. Về phần những cái khác, Diệp Thần nghĩ nên để mình nghiên cứu trước rồi nói sau.

– Đây là…

Diệp Chiến Thiên sững sờ, nhìn kỹ lại một lần thứ mà Diệp Thần vừa mới viết ra, trong lòng chấn kinh tuột độ.

– Bản pháp quyết này tên gọi là gì?

– Lôi Đế Quyết.

– Hay cho một cái Lôi Đế Quyết! Lôi Minh nội kinh của Diệp gia chúng ta chẳng qua cũng chỉ là phần chắp vá của pháp quyết này mà thôi, nghe nói vài ngàn năm về trước Diệp gia từng là một đại gia tộc, pháp quyết mà bọn họ tu luyện là một loại công pháp lôi hệ mạnh mẽ phi thường. Nhưng sau vài lần chiến tranh, Diệp gia từ từ xuống dốc, pháp quyết ngày dó từ từ không còn trọn vẹn. Hai trăm năm trước, những trưởng bối của Diệp gia đã tập hợp tất cả những pháp quyết không trọn vẹn mà họ thu thập được, sáng tạo ra Lôi Minh nội kình. Chẳng qua pháp quyết Lôi Minh nội kình này cũng đã phi thường hoàn chỉnh rồi, được xem là võ học tam phẩm thượng thừa. Nhưng Lôi Đế Quyết này, ít nhất cũng phải là võ học cửu phẩm trở lên, chỉ vẻn vẹn tu luyện ba tầng đầu đã có thể vượt xa cấp mười! Tổ tiên linh thiêng a!

Nội tâm Diệp Chiến Thiên chấn động.

Diệp Thần không ngờ còn có một đoạn chuyễn xưa như thế, chẳng lẽ bản thân mình đi tới thế giới này cũng không phải là ngẫu nhiên?

– Lão giả tóc trắng mà con mơ thấy kia, rất có thể là tổ tiên Diệp gia. Diệp gia đời trước từng có vô số người kinh tài tuyệt diễm, vũ toái hư không mà đi, có lẽ bọn họ không đành lòng thấy Diệp gia hiện giờ xuống dốc nên cố tình báo mộng, khôi phục kinh mạch cho con, đồng thời con truyền cho con Lôi Đế Quyết.

Diệp Chiến Thiên suy nghĩ một lúc, có chút kích động nói.

Gương mặt Diệp Thần thoáng nóng lên, lão giả tóc trắng này chẳng qua là hắn tùy tiện bịa ra, giờ phụ thân của hắn lại nói như thế, cứ như đúng rồi vậy.

– Ta sẽ đem bản pháp quyết này truyền cho mấy vị thúc thúc bá bá trước, Thần nhi, con có ý kiến gì không?

Diệp Chiến Thiên nhìn về phía Diệp Thần hỏi.

– Các vị thúc thúc bá bá đối với Thần nhi ân trọng như núi, cho dù là lúc gian nan nhất khi kinh mạch Thần nhi đứt đoạn thì bọn họ vẫn không thay đổi, Thần nhi tất nhiên không có ý kiến, chẳng qua Đại trưởng lão…

Giọng nói của Diệp Thần dừng lại một chút.

– Phụ thận hành tẩu giang hô bao nhiêu năm, tất nhiên sẽ phân biệt được ai trung ai gian. Những việc mà Diệp Mặc Dương làm trong những năm gần đây làm sao có thể thoát khỏi mắt của ta. Lão vì muốn đưa Diệp Không Ngạn lên vị trí gia chủ kế nhiệm mà thông đồng với địch nhân. Năm đó, ngươi bị tập kích chính là do lão ta đã để lộ tin tức cho người ngoài, điểm này ta há lại không biết hay sao. Ba năm nay, ta đã tìm ra được một số chứng cớ, chẳng qua bây giờ ta vẫn muốn giữ lão ta lại, đợi đến khi thời cơ chín muồi, chắc chắc phải diệt trừ lão.

Diệp Chiến Thiên nói đến Diệp Mặc Dương, giọng nói trở nên lạnh như băng. Nếu không phải vì Diệp Mặc Dương thì Diệp Thần sẽ không phải chịu đựng ba năm thống khổ như vậy, Diệp gia bảo cũng sẽ không lâm vào tỉnh cảnh như bây giờ.

Diệp Thần sớm đã hoài nghi Diệp Mặc Dương, hiện giờ nghe phụ thân nói vậy, cuối cùng cũng khẳng định:

– Phụ thân có biết ngày đó tập kích chúng ta là những người nào không?

Năm huynh trưởng toàn bộ chết trận, Diệp Thần nắm chặt quả đấm, thâm cừu đại hận này hắn nhất định phải đòi lại!

Diệp Chiến Thiên nhìn thoáng qua Diệp Thần, chần chừ chốc lát, nói:

– Ba năm qua, con đã chịu không ít cay đắng, nhưng sự trưởng thành của con, chúng ta đều có thể thấy rõ. Hiện con cũng đã trưởng thành, một số chuyện nói cho con biết cũng không sao. Ngày đó, đám người phục kích con chính là người của Vân gia bảo!

– Vân gia bảo?

Ánh mắt Diệp Thần chợt đanh lại, Vân gia bảo chính là gia tộc mạnh nhất trong Liên Vân Thập Bát Bảo, cũng là gia tộc đã nhiều lần đảm nhiệm chức minh chủ của Liên Vân Thập Bát Bảo.

– Diệp gia bảo lúc toàn thịnh có thể uy hiếp địa vị của Vân gia bảo, mà một núi không thể có hai hổ, thế nên bọn chúng đã sớm có âm mưu đối phó Diệp gia chúng ta rồi. Chuyện con khôi phục kinh mạch, tuyệt đối không thể tiết lộ cho người ngoài. Trước lúc chúng ta có đủ thực lực để đối kháng với Vân gia bảo thì tuyệt không thể đối đầu trực diện. Trước hết cứ giữ lại Diệp Mặc Dương đã, nếu như giệt trừ gã lúc này thì Vân gia bảo tất nhiên sẽ khó kìm nén được nữa, bọn chúng chắc chắn nhanh chóng động thủ với Diệp gia bảo.

Diệp Chiến Thiên nói, đây là chuyện lớn liên quan đến sinh tử tồn vong của Diệp gia bảo, ông ta không thể không thận trọng.

– Hài nhi hiểu được.

Diệp Thần gật đầu nói, tâm tính của hắn so với lúc trước đã thành thục hơn rất nhiều. Tất cả những gì mà Vân gia bảo đã gây ra cho hắn, tất nhiên hắn phải trả lại gấp mười, đương nhiên, trước lúc có đủ thực lực để làm chuyện đó, hắn phải học cách nhẫn nại.

Phụ tử hai người gấp rút bàn bạc nhiều việc, cho đến mãi tận đêm khuya, Diệp Thần mới từ nơi ở của phụ thân đi ra. Biết được kinh mạch của Diệp Thần đã khôi phục, Diệp Chiến Thiên giống như trẻ ra hơn mười tuổi vậy, cảm giác kích động, hưng phấn không lời nào có thể diễn tả được.

Thấy tinh thần phụ thân như vậy, Diệp Thần cũng vui lây.

Trong bóng đêm dày đặc.

Diệp Thần nhờ ánh trăng yếu ớt soi đường, đi về tiểu viện của mình. Lúc vừa về tới cửa thì hắn nhìn thấy một thiếu nữ mặc áo lụa màu trắng đang vô cùng lo lắng nhìn xung quanh. Tóc dài đen nhánh, nhẹ nhàng chấm xuống hai vai, lộ ra vẻ ôn nhu động lòng người, làn da trắng nõn dưới ánh trăng làm cho nó càng thêm lấp lánh, giống như một đóa hoa sen nở rộ trong đêm.

– Diệp Thần ca ca, huynh đã trở lại.

Nhìn thấy Diệp Thần, tảng đá trong lòng Diệp Nhu cuối cùng cũng buông xuống.

– Nha đầu, sao muội lại ở chỗ này?

Diệp Thần mỉm cười nói, hắn có thể cảm giác được sự quan tâm của Diệp Nhu đối với mình. Kiếp trước, hắn là một cô nhi, cảm giác quan tâm chăm sóc như thế này khiến hắn cảm thấy thật ấm áp. Lúc này, cúi đầu nhìn lại Diệp Nhu, một thân áo lụa mỏng màu trắng, lộ ra những đường cong uyển chuyển cùng chiếc xương quai xanh, chiếc váy được may từ nhiều tấm lụa mỏng xếp tầng giống như những bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên mặt đất dưới ánh trăng đang nở rộ, bên hông đeo một bó tơ sợi, ngọc phong nhô cao duyên dáng, càng làm tăng thêm mấy phần ôn nhu.

Chẳng biết từ lúc nào, tiểu nha đầu thắt bím năm xưa nay đã trở thành một thiếu nữ thanh thuần động lòng người. Mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể thiếu nữ khiến tiếng lòng của Diệp Thần lung lay.

Từ nhỏ đến lớn, Diệp Thần đều xem Nhu nhi như thân muội muội của mình, chẳng qua, theo thời gian lớn lên thì tình cảm giữa hai người đã có một chút biến hóa vi diệu.

– Lúc xế chiều ở đại sảnh, muội thấy vẻ mặt Diệp bá bá không đúng, còn tưởng rằng thân thể Diệp Thần ca ca…

Diệp Nhu nói tới đây thì có chút khẩn trương nhìn Diệp Thần.

– Nha đầu ngốc, thân thể của ta không có việc gì cả, muội xem nè, đây không phải là rất tốt sao?

Diệp Thần làm động tác vặn mình, cười nhẹ một tiếng nói, trong lòng tràn đầy yêu thương.

– Muội nhanh trở về đi, đêm hôm khuya khoắt như thế này nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ hiểu lầm đấy.

– Muội không sợ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn Diệp Nhu lộ vẻ nghiêm túc nói.

– Nha đầu, kinh mạch của huynh tất cả đều đã khôi phục, như vậy muội còn chưa yên tâm sao. Sau này, muội cũng không cần phải tiêu hao huyền khí để chăm sóc kinh mạch cho ta nữa.

Diệp Thần nói. Bởi vì mỗi khi đến đêm trăng tròn, Diệp Nhu đều vận chuyển huyển khí giúp hắn, nhờ vậy mà Diệp Thần mới có thể không bị những đau đớn cùng cực hành hạ. Nếu như ba năm qua Diệp Nhu không vì hắn mà tiêu hao huyền khí, với thiên phú của nàng thì e rằng giờ đây đã sớm đột phá lên cấp sáu rồi.

– Diệp Thần ca ca, kinh mạch của huynh đã khỏi rồi sao?

Trong con ngươi long lanh của Diệp Nhu tràn ngập vẻ khó tin.

– Chẳng lẽ ta còn phải lừa muội hay sao?

Diệp Thần cười cười nói, hắn vận chuyện một chút huyền khí, lập tức một cỗ huyền khí chấn động phát ra.

– Thật sự đã khôi phuc…

Diệp Nhu lẩm bẩm, ánh mắt có chút ngây ngốc, nước mắt không tự chủ được mà tuôn rơi.

– Chẳng qua chuyện này muội không thể nói với những người khác.

Diệp Thần cười cười nói:

– Nhu nhi tại sao lại khóc, kinh mạch của ta khôi phục thì muội phải vui mừng mới đúng chứ!

– Kinh mạch của Diệp Thần ca ca cuối cùng cũng đã khôi phục, thật tốt quá! Ta thật sự rất vui!

Diệp Nhu giống như giật mình thức tỉnh, thoáng cái đã nhào vào lồng ngực của Diệp Thần, khóc nức nở.

Diệp Thần bị phản ứng kịch liệt của Diệp Nhu làm ngẩn người, qua một lúc lâu sau, hắn cười cười, tay phải vỗ vỗ vào sau lưng Diệp Nhu.

Sau khi Diệp Nhu khóc lớn một hồi, lúc này nàng vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói:

– Huynh yên tâm, Diệp Thần ca ca, muội sẽ không nói cho người khác biết.

Qua một lúc thật lâu, hai người mới từ từ yên tĩnh lại. Ôm Diệp Nhu trong lòng, cái loại cảm giác mềm mại trước ngực thế này, còn có mùi thơm thiếu nữ thoang thoảng, khiến cho trong lòng Diệp Thần sinh ra một thứ cảm giác khác thường. Hắn thuận tay vuốt ve mông Diệp Nhu, cười ha ha nói:

– Nha đầu, muội làm rớt nước mũi lên người của ta này! đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác co dãn mềm mại khiến cho Diệp Thần giống như bị điện giật, ngu ngơ hồi lâu.

Nép trong ngực Diệp Thần, cái cảm giác ấm áp này khiến cho thân thể Diệp Nhu cứng đờ. Mới vừa rồi vì quá cao hứng nên làm cho nàng hoàn toàn quên mất chuyện nam nữ hữu biệt này. Sau khi bị Diệp Thần vỗ mông mấy cái, nàng mới đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, vội vàng nhảy lên như mèo bị dẫm phải đuôi, gương mặt đỏ bừng như lửa, cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt Diệp Thần:

– Diệp Thần ca ca, kinh mạch của huynh vừa mới khôi phục, vẫn là nên nghỉ ngơi nhiều, muội đi về trước đây!

– Để ta tiễn muội.

Diệp Thần có chút lúng túng nói, động tác vỗ mông của hắn vừa xong quả thật có diểm càn rỡ.

– Không cần đâu.

Diệp Nhu nhảy vụt qua tường chạy mất.

Nhìn bóng lưng Diệp Nhu biến mắt, Diệp Thần cảm thấy buồn cười, lại nhìn xuống lòng bàn tay, bỗng nhiên trong lòng hắn nảy ra một suy nghĩ kỳ quặc, mông của nhà đầu Diệp Nhu này cảm giác khá là tốt.

Từ bụi cỏ phía xa, nhìn Diệp Thần đi vào tiểu viện, Diệp Nhu vẫn đứng nguyên tại chỗ, gương mặt vẫn còn đỏ ửng, trong lòng như có con thỏ nhảy nhót, bình bịch không ngừng, lát sau, nàng vểnh cái miệng xinh xắn lên, có chút bất mãn, lầm bầm nói:

– Diệp Thần ca ca cũng quá khi dễ người ta, mông của con gái sao có thể tùy tiện mà vỗ được chứ?

Nhưng ngay sau đó, nàng lại buột miệng cười, cười tươi như hoa, chẳng qua dường như nàng lại nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt lại trở nên u sầu:

– Ta còn có thể ở lại Diệp gia bảo này bao lâu nữa đây?

Nội tâm của thiếu nữ thất lạc, giống như cây ngô đồng đong đưa trong bóng đêm lạnh lẽo.

Diệp Thần trở lại căn phòng nhỏ của mình, huyền khí trong cơ thể lại có dấu hiệu sắp đột phá. Hắn vội vàng ngồi xuống, bắt đầu tu luyện Lôi Đế Quyết, huyền khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển.

Có thể là do trước khi kinh mạch bị đứt đoạn, Diệp Thần đã tu luyện đến cấp sáu đỉnh phong, trụ cột vẫn còn, nên tốc độ tăng lên của huyền khí mới nhanh như vậy.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License