Cửu Tinh Thiên Thần Quyết


Tác giả: Phát Tiêu Đích Oa Ngưu

C4 : Cửu Tinh Thiên Thần Quyết



– Trải qua tra xét mấy năm nay, ta đã biết ai là người lúc trước hãm hại Thần nhi, cho dù dốc hết toàn lực, ta cũng phải vì Thần nhi đòi lại công đạo!

Trong con ngươi của Diệp Chiến Thiên thoáng qua một tia kiên quyết.

Tiếng gió gào thét, Diệp Thần quỳ một lúc, hắn không muốn trở thành gánh nặng của Diệp gia bảo. Nếu có bất kỳ cơ hội nào để hắn khôi phục kinh mạch đã bị đứt đoạn thì hắn chập nhận trả bất kỳ nào để đạt được!

Ông một tiếng, phi đao trong đầu đột nhiên rung mạnh, phi đao lại có phản ứng khiến Diệp Thần cả kinh. Gần đây, cứ cách một đoạn thời gian thì phi đao lại thỉnh thoảng rung động, nhưng phản ứng lần này dường như so với những lần trước càng thêm kịch liệt.

Từ nơi phụ thân đang ở trở lại, Diệp Thần về chỗ của mình, trong phòng bày biện vô cùng đơn giản, trừ một cái giường và một cái tủ làm bằng gỗ thì không còn vật dụng gì khác.

Phi đao và hắn trong lúc đó đã sinh ra một loại liên lạc như có như không, giống như đang trao đổi một số tin tức. Điều này làm Diệp Thần có chút sợ hãi, chẳng lẽ phi đao này lại là một loại vật sống, nó có ý thức của riêng mình? Mặc dù có điểm sợ hãi, nhưng Diệp Thần rất nhanh liền bình tĩnh lại, cho dù phát sinh bất cứ chuyện gì thì tình cảnh của hắn cũng không thể tồi tệ hơn bây giờ nữa rồi, hắn có gì phải sợ?

Diệp Thần ngồi lên trên giường, rất nhanh tiếng vào tình trạng thiền định, có gắng dùng ý thức của mình tiếp xúc với thanh phi đao kia.

Một luồng ánh sáng chói mắt màu đỏ lưu chuyển quanh quẩn trên thanh phi đao, nó cứ như vậy trôi nổi trong bầu trời thức hải của Diệp Thần, giống như một mặt trời, hào quang tỏa ra vạn trượng.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ, phi đao phản ứng ngày càng kịch liệt.

– Oanh!

Một cỗ năng lượng mênh mông từ trên phi đao mãnh liệt truyền ra, dưới cỗ năng lượng mạnh mẽ trước mắt, huyền khí của Diệp Thần giống như dòng suối so với Trường Giang, Hoàng hà, nhỏ đến thảm thương.

Cỗ năng lượng này chạy dọc theo kinh mạch đã bể nát của Diệp Thần, mặc dù nó đã tan biến đi rất nhiều, nhưng lượng còn lại vẫn nhiều kinh người.

Trái tim phảng phất như bị một đòn nặng nề, Diệp Thần oa một tiếng phun ra một ngụm máu, tay chống trên mép giường, thở dốc từng đợt từng đợt.

– Năng lượng thật là đáng sợ!

Diệp Thần hoảng sợ thầm nghĩ, cho dù là ba năm trước đây khi thực lực của hắn ở đỉnh cao nhất, nơi ngưng tụ huyền khí cũng không cách nào chống đỡ nổi cỗ năng lượng này. Mức độ tinh thuần của loại năng lượng này hơn xa so với huyền khí thông thường.

Có thể đây là một loại huyền khí tương đối kỳ lạ chăng!

Trải qua một lần tẩy rửa của cỗ huyền khí kỳ lạ này, Diệp Thần cảm giác trong cơ thể sinh ra một chút biến hóa, toàn thân tróc ra một lớp da mỏng, giống như động vật lột xác vậy, bên trong lộ ra làn da trong suốt sáng bóng, toàn thân đều tỏa ra sức sống mới. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Mặc dù kinh mạch đứt đoạn vẫn chưa khôi phục, nhưng Diệp Thần có thể cảm giác được, trong thân thể dường như ẩn chứa một loại lực lượng có thể làm cho người khác sống lại.

Trong mơ mơ màng màng, Diệp Thần cảm giác mình đi tới một không gian khác, hắn trôi nổi trên không trung một mặt biển, bốn phía đều là biển rộng mênh mông vô tận, bát ngát không cùng. Diệp Thần nghe thấy một âm thanh từ nơi xa xăm đang kêu gọi chính mình, chẳng qua hắn nghe không rõ âm thanh kia đang nói điều gì.

Một cỗ huyền khí tinh thuần càng không ngừng từ phía dưới bốc lên, theo gió dật tán, hắn giật mình phát hiện cả một biển lớn mênh mông này lại chính là loại huyền khí kỳ lạ gắn kết mà thành.

Huyền khí phải tinh thuần đến mức nào mới có thể từ trạng thái khí chuyển sang trạng thái lỏng đây!

Hơn nữa còn là cả một biển rộng mênh mông!

Huyền khí nhiều như vậy, cho dù mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn người tu luyện dùng mấy vạn năm cũng không hết!

Cái âm thanh kia càng ngày càng xa xôi, cuối cùng biến mất không còn thấy đâu nữa.

– Đây rốt cuộc là nơi nào, giống như ta đang nằm mơ vậy, nhưng lại giống như không phải mơ.

Tâm niệm Diệp Thần khẽ động, chẳng lẽ nơi cổ quái này cùng với thanh phi đao trong đầu mình có liên quan với nhau? Toàn thân có thể cảm thấy rõ ràng như vậy, đây tuyệt đối không phải là trong mơ.

Hắn nghĩ tới một khả năng, chẳng lẽ cái biển rộng mênh mông này là thế giới trong phi đao?

Diệp Thần tràn ngạp tò mò đối với thanh phi đao trong đầu này, nghe nói thanh phi đao này là của tổ tiên Diệp Thần kiếp trước lưu lại. Sau khi Diệp Thần cầm vào nó thì lập tức xuyên việt đến cái thế giới này.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Diệp Thần cảm giác được năng lượng trong phi đao đang không ngừng tràn ra, lưu chuyển khắp toàn thân, không hề có chút trở ngại nào. Vốn kinh mạch đã bị đứt đoạn, nhưng dưới sự săn sóc của huyền khí kỳ lạ này, những kinh mạch đó từ từ có dấu hiệu chậm rãi khép lại.

Diệp Thần cảm giác suy nghĩ của mình đang đung đưa bồng bềnh giữa không trung, giống như là ngủ thiếp đi, nhưng lại giống như đang tỉnh.

Không biết qua bao lâu, Diệp Thần giống như nghe được bên ngoài phòng có âm thanh gì đó nho nhỏ, hắn nhẹ nhàng bò dậy.

– Mới vừa rồi đến cùng có phải là nằm mơ hay không?

Diệp Thần ngẫm nghĩ, phát hiện sau lưng lúc này đã đầm đìa mồ hôi lạnh, đột nhiên hắn cảm giác có chút gì đó khác lạ. Trước kia khi tỉnh lại, thân thể giống như tan vỡ, đau đến không muốn sống, nhưng hiện tại, loại cảm giác đau đớn này đã hoàn toàn biến mất. Thử vận chuyển một chút huyền khí, Diệp Thần kinh ngạc phát hiện, kinh mạch trong toàn bộ cơ thể lúc này cũng tràn đầy cái loại huyền khí kỳ lạ kia.

Kinh mạch!

– Kinh mạch của ta tất cả đã hoàn toàn khôi phục!

Diệp Thần không khỏi động dung, thức dậy, hắn phát hiện kinh mạch vốn vỡ nát đến mức rối tinh rồi mù lại kỳ lạ khôi phục. Một cỗ huyền khí cuộn trào trong kinh mạch giống như một cơn hồng thủy bắt đầu chuyển động, xông về phía đan điền.

Một lần nữa, nội tâm của Diệp Thần không cách nào bình tĩnh, hắn ngập tràn trong cảm xúc vui mừng như điên, ba năm, suốt ba năm! Lúc kinh mạch của hắn bị đứt đoạn, hắn đã trải qua hết khổ sở trong đời người, nhưng hôm nay, hắn cuối cùng cũng thoát khỏi lo lắng đã che phủ hắn suốt ba năm qua!

Thời gian ba năm này, Diệp Thần đã rèn luyện tâm tính trở nên kiên định hơn người. Mặc dù cao hứng, nhưng hắn cũng không luống cuống, kiên nhẫn kiểm tra cơ thể của mình.

Bất kỳ một bộ phận nào của cơ thể như tay chân, thân thể, nội tạng giống như tái sinh lại lần nữa, một cỗ khí Thuần Dương chảy khắp trong người.

Diệp Thần nghĩ tới một từ, đó chính là Thuần Dương cảnh giới!

Thân thể con người khi mới vừa sinh ra, dương khí tràn đầy, tinh khiết như ngọc, không ẩn chứa bất kỳ một chút tạp chất nào. Nhưng theo số tuổi ngày càng tăng thì sự tiếp xúc với những thứ dơ bẩn càng nhiều, thân thể trái lại trở nên không thích hợp để luyện võ. Nghe nói chỉ có tu luyện huyền khí tới cấp mười đỉnh phong thì mới có thể ngưng luyện ra được huyền khí tinh thuần để tinh lọc thân thể khiến thân thể tái sinh, đạt tới cảnh giới Thuần Dương, võ học sẽ đột nhiên tăng mạnh, tuổi thọ cũng sẽ kéo dài.

Mặt khác, ở một số đại gia tộc, lúc trẻ nít mới vừa được sinh ra thì chúng đã được sử dụng những loại đan dược hiếm có, giúp cảnh giới Thuần Dương có thể được giữ vững không đổi.

Đạt tới cảnh giới Thuần Dương cũng không có nghĩa là huyền khí mạnh cỡ bao nhiêu, nhưng việc hấp thu huyền khí so với người bình thường sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Tốc độ tu luyện so với người bình thường cũng vì thế mà nhanh hơn gấp mấy lần, thậm chí không chỉ gấp mười lần. Đây cũng là lý do vì sao mà những đại gia tộc kia lại có thể sản sinh ra nhiều thiên tài như vậy.

Diệp Thần không nghĩ tới chính mình trong lúc vô tình lại đạt tới cảnh giới Thuần Dương, hắn nhỉn thoáng qua thanh phi đao trong đầu, hồi tưởng lại âm thanh mơ hồ vừa nãy, hắn cảm thấy thanh phi đao này thật sự quá thần bí, không biết khi nào mới có thể biết được lai lịch của nó.

Sau khi tỉnh lại, huyền khí đã là cấp một.

Khi Diệp Thần vận chuyển cỗ huyền khí khác thường này trong cơ thể, hắn phát hiện tốc độ vận chuyển của huyền khí nhanh hơn rất nhiều so với trước kia. Coi như lúc hắn ở cấp sáu đỉnh phong thì cũng không thể nào so sánh.

Mỗi khi ý niệm thục dục phi đao thì trên phi đao sẽ có rất nhiều huyền khí tràn ra. Nghĩ tới cả một biển huyền khí mênh mông kia, trong lòng Diệp Thần khẽ động, chẳng lẽ trong thanh phi đao này lại có cả một biển huyền khí vô cùng vô tận có thể cung cấp cho mình?

Diệp Thần điên cuồng hấp thu huyền khí tràn ra từ thanh phi đao, huyền khí trong cơ thể trở nên ngày càng dày đặc.

Rất nhanh, hắn liền cảm thấy bức tưòng cản trở tiến cấp. Lúc này, mặc dù hắn lại chỉ có thực lực cấp một, nhưng bức tưởng cản trở cấp một đỉnh phong này trước sự mạnh mẽ của cỗ huyền khí trước mặt quả thực mong manh như tờ giấy, căn bản không có bất kỳ sự ngăn cản nào, rất nhanh ầm ầm tan vỡ.

Lên cấp!

Cấp hai!

Diệp Thần từ lâu đã không còn được cảm thụ qua niềm vui khi tiến cấp, coi như là lúc tiến lên cấp sáu khi trước cũng không làm cho người ta hưng phấn như lúc lên cấp hai bây giờ.

Trời không phụ người có lòng!

Những lời này quả nhiên không sai, Diệp Thần nắm chặt hai tay, những đau đớn trong nội tâm lúc trước hầu như bị quét sạch sành sanh, giờ đây chỉ còn một cỗ tự tin vô cùng cường đại. Bắt đầu từ hôm này, hắn cuối cùng không còn là một phế nhân!

Sau khi lên cấp hai, Diệp Thần bắt đầu củng cố huyền khí để đánh sâu vào tầng cao hơn.

Đúng lúc này, một thứ giống như khẩu quyết tâm pháp gì đó, thấp thoáng xuất hiện trong đầu Diệp Thần.

Tên của nó là Cửu Tinh Thiên Thần Quyết, là một bản pháp môn luyện khí, có tổng cộng chín thiên bao gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Băng, Phong, Lôi, Điện. Nôi dung trong đó phi thường phức tạp khiến người khác xem qua đã đủ nhức đầu. Diệp Thần phát hiện, nội dung của Cửu Tinh Thiên Thần Quyết này giống như bị khắc vào trong đầu hắn, từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng.

Cửu Tinh Thiên Thần Quyết, trải qua cửu tử cửu sinh mới có thể nắm giữ thiên đạo.

Không biết nắm giữ thiên đạo là cảnh giới thế nào, cửu tử cửu sinh là có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ phải chết chín lần, sống lại chín lần mới có thể tu luyện Cửu Tinh Thiên Thần Quyết tới cảnh giới tối cao? Người chết như đèn tắt, phải làm thế nào mới có thể sống lại đây?

Diệp Thần phát hiện một việc khiến hắn cảm thấy nghi hoặc, đó là trong chín bản pháp môn luyện khí này, thì bản công pháp của Lôi thuộc tính có tên là Lôi Đế Quyết. Tổng cương của loại tâm pháp này lại có chút tương tự với Lôi Minh nội kình được lưu truyền trong gia tộc, chẳng qua có sự khác biệt rõ ràng đó là bản Lôi Đế Quyết này đầy đủ và cao thâm hơn rất nhiều so với Lôi Minh nội kình.

Lôi Minh nội kình tổng cộng chỉ có ba trọng, khẩu quyết tâm pháp của trọng cuối cùng nằm trong tay phụ thân hắn là Diệp Chiến Thiên. Nếu luyện đến tầng cao nhất thì có thể đạt tới cấp mười đỉnh phong, mà Lôi Đế Quyết tổng cộng có sáu trọng, nhưng luyện tới tầng cao nhất lại có thể nắm trong tay năm loại lôi điện, xé trời toái hải. Diệp Thần không cách nào hình dung được đây là dạng cảnh giới gì.

Vừa so sánh hai loại công pháp với nhau liền phát hiện, Lôi Minh nội kình chẳng qua chỉ là bản giản lược của Lôi Đế Quyết mà thôi, không bằng tới một phần mười Lôi Đế Quyết.

Thanh phi đao này và Diệp gia bảo đến tột cùng là có liên quan gì với nhau đây?

Các hệ công pháp thường được chia làm cửu phẩm, Lôi Minh nội kình là tam phẩm thượng thừa lôi hệ công pháp, trong các loại công pháp thuộc vể những thế lực lớn ở Đông Lâm Quận thì cũng được xem như một loại võ học tương đối cao thâm. Nhưng nếu vậy thì Lôi Đế Quyết này là cái loại công pháp thuộc tầng cấp nào đây?

Những thứ này coi như có nghĩ vỡ đầu cũng không thể hiểu được. Thế nên Diệp Thần dứt khoát không thèm nghĩ nữa. Tu luyện Lôi Minh nội kình nhiều năm như vậy, hắn đã nắm vững được một chút cơ bản về công pháp lôi hệ, nay lại có được võ học so với Lôi Minh nội kình còn cao thâm hơn nên Diệp Thần tất nhiên muốn thử luyện một phen.

Diệp Thần đắm chìm trong pháp quyết kỳ diệu của Lôi Đế Quyết đệ nhất trọng, mặc dù bản thân Lôi Đế Quyết rất thâm ảo, Diệp Thần chỉ có thể hiểu được đôi chút, nhưng hắn vẫn vui cẻ chấp nhận chuyện này.

Một đêm không có bất cứ chuyện gì xảy ra, thoáng chốc trời đã tảng sáng.

Sương sớm bao phủ ngoài trời, trong căn nhà gỗ tọa lạc ở hậu viện Diệp gia bảo của Diệp Thần, lúc này không có ai lui tới, thế nên nơi này vô cùng yên tĩnh, cây cối xung quanh tươi tốt, nước chảy róc rách qua cây cầu nhỏ bên hồ, mặc dù bởi vì không có ai chăm sóc nên khung cảnh có chút đổ nát, nhưng bên trong đó lại ẩn chứa sức sống bừng bừng.

Diệp Thần từ trong nhà gỗ đi ra ngoài, hít một hơi thật sâu để cảm nhận không khí trong lành vào buổi sáng. Kể từ sáng hôm nay, hắn cảm thấy toàn bộ thế giới trở nên không giống với lúc trước, trong không khí nhàn nhạt mùi hoa cỏ làm say lòng người, tim của hắn cảm thẩy bình an một cách trước nay chưa từng có.

5/5 - (1 bình chọn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License