Mấy giờ sau, Tả Khưu Công Nghiệp rốt cục nắm giữ một ít yếu lĩnh khống chế pháp trận.
Minh Võ Đại Đế đang nhắm mắt mà ngồi, đột nhiên cảm giác được có một ít không đúng, bỗng dưng mở to mắt. Chỉ thấy cách đó không xa một khối cự thạch ngàn cân bay lên trời, hướng mình bay tới.
Trong nội tâm Minh Võ Đại Đế rùng mình, lập tức nhảy lên, vận chuyển Huyền Khí trong cơ thể, đối với khối ngàn cân cự thạch bay tới kia một chưởng đánh ra.
Bành một tiếng vang thật lớn, Minh Võ Đại Đế bị chấn đến liên tiếp lui về phía sau, khối cự thạch kia cũng chỉ là bị Minh Võ Đại Đế oanh ra một khe hở, trên không trung dừng lại một lát, một tiếng ầm vang rơi trên mặt đất.
Khóe miệng Minh Võ Đại Đế tràn ra một tia máu tươi, nếu dùng thực lực một Thiên Tôn cường giả đỉnh phong. Đối mặt tình huống như vậy, đoán chừng một quyền có thể đem cự thạch nổ nát, nhưng mà trên thực tế, trải qua thời gian dài như vậy, Huyền Khí trong cơ thể Minh Võ Đại Đế đã bị tiêu hao được thất thất bát bát, cho nên mới phải quẫn bách như thế.
Hơn nữa những cự thạch trong pháp trận kia, như là trải qua Huyền Khí gia trì, vô cùng cứng rắn.
Không nghĩ tới Minh Võ không chịu được như thế, Tả Khưu Công Nghiệp đại hỉ:
Tả Khưu Công Nghiệp tay phải hơi thu, lại một tảng đá lớn bay đi, hướng bọn người Minh Võ Đại Đế đánh tới.
Tả Khưu Công Nghiệp liều lĩnh vô cùng, cười ha ha.
Thời điểm cự thạch bay lên, thân thể mập mạp của Nhiếp Thanh Vân đột nhiên nhảy lên, tay phải hướng khối cự thạch kia đánh xuống, “Bành” một tiếng, khối cự thạch kia bị Nhiếp Thanh Vân một chưởng đập tiến sâu 2m trong đất.
Minh Võ Đại Đế nói, vụng trộm lấy ra một khỏa Tử Kim thần đan nuốt xuống, tuy nói trước đây Huyền Khí của hắn đã bị tiêu hao được không còn một mảnh, nhưng mà hắn cũng còn chưa ra hết lực, một mực không có ăn đan dược, đan dược như Tử Kim thần đan này, chỉ cần một khỏa, liền có thể để cho Huyền Khí của hắn khôi phục bảy tám phần mười. Mà bây giờ, Tả Khưu Công Nghiệp xem ra, là muốn đối với bọn hắn động thủ.
Minh Võ Đại Đế ở bên cạnh bọn người Nhiếp Thanh Vân thấp giọng nói.
Nhiếp Thanh Vân cùng Già Thiên Hỏa Điểu biến thành lão giả lập tức hiểu, ý tứ của Minh Võ Đại Đế là để cho bọn hắn ẩn dấu thực lực, lộ ra hết sức yếu ớt không chịu nổi một kích, nói không chừng có thể đem Tả Khưu Công Nghiệp dẫn đến!
Thấy Nhiếp Thanh Vân một chưởng đem cự thạch bổ vào trong đất, Tả Khưu Công Nghiệp hừ lạnh một tiếng:
Tả Khưu Công Nghiệp ngưng tụ tinh thần, bắt đầu dẫn động khí cơ pháp trận, chỉ thấy sáu khối cự thạch bay lên, lơ lửng đến không trung.
Tả Khưu Công Nghiệp nộ quát một tiếng, sáu khối cự thạch đánh tới bọn người Minh Võ Đại Đế.
Bành bành bành!
Minh Võ Đại Đế, Nhiếp Thanh Vân cùng Già Thiên Hỏa Điểu tranh thủ thời gian chống đỡ, lấy ra vũ khí riêng phần mình, kiếm kiếm bổ ra, Kim Dương điêu phát ra trận trận thấp minh, càng không ngừng huy động móng vuốt sắc bén, chụp vào những cự thạch kia.
Kiếm khí tung hoành, trong pháp trận chiến đấu kịch liệt, Huyền Khí lưu bắn.
Ngoài pháp trận một đám Địa Tôn cường giả, chỉ có thể đứng ở bên ngoài lo lắng suông, biết rõ trong pháp trận đánh nhau kịch liệt, trong bọn họ có người ở ngoại bộ càng không ngừng công kích pháp trận, lại thủy chung không cách nào phá vỡ pháp trận.
Bọn người Minh Võ Đại Đế vốn là còn muốn che dấu một ít thực lực, nhưng bọn hắn dần dần phát hiện, cái pháp trận này vô cùng lợi hại, nếu bọn hắn không thi triển ra tám phần thực lực trở lên, thì ngay cả tự bảo vệ mình cũng không thể.
Chứng kiến hoàn cảnh bọn người Minh Võ Đại Đế quẫn bách, Tả Khưu Công Nghiệp cười lạnh vài tiếng, hắn nhìn ra, bọn người Minh Võ Đại Đế cũng không có như hắn tưởng tượng không chịu nổi một kích như vậy, xem ra còn phải tiếp qua một hai ngày, mới có thể đem bọn người Minh Võ Đại Đế triệt để hao tổn chết!
Lại hai ngày nữa, xem ta thu thập các ngươi như thế nào! Tả Khưu Công Nghiệp lạnh lùng thầm nghĩ, nhìn xem bọn người Minh Võ Đại Đế cùng Nhiếp Thanh Vân bị nhốt ở trong pháp trận không thể động đậy, Tả Khưu Công Nghiệp có một loại khoái cảm giống như mèo đùa giỡn chuột.
Nhiếp Thanh Vân phiền muộn nói, trải qua một hồi kịch chiến như vậy, Huyền Khí của hắn lại trôi qua rất nhiều.
Minh Võ Đại Đế cũng im lặng, đối mặt cái pháp trận này, bọn hắn quả thực có chút vô lực. Tối đa lại hai ngày nữa, Huyền Khí của bọn hắn sẽ bị hao tổn xong, đoán chừng đến lúc đó bọn hắn căn bản không có khí lực cùng Tả Khưu Công Nghiệp chống lại rồi, chẳng lẽ mình lúc này đây, thật sự muốn táng thân sao? Nghĩ đến Tây Võ Đế Quốc bấp bênh trong thế cuộc, trong lòng Minh Võ Đại Đế dâng lên bất đắc dĩ thật sâu.
Kim Dương điêu đột nhiên cao giọng minh gọi, thanh âm réo rắt, thẳng lên Vân Tiêu.
Trong lòng Tả Khưu Công Nghiệp giật mình.
Nhiếp Thanh Vân kinh hỉ nói, nhưng trong lòng thì có chút chột dạ, bốn người bọn họ là Thiên Tôn cao thủ, rõ ràng bị đối phương một Thiên Tôn vây khốn, điện hạ tới sẽ không trách tội bọn hắn vô năng chứ?
Chứng kiến dị trạng của Kim Dương điêu, nghe được Nhiếp Thanh Vân, Tả Khưu Công Nghiệp lông mày thâm tỏa:
Hẳn là một phương Tây Võ Đế Quốc còn có cường giả khác hay sao?
Hắn thả người bay đến không trung, hướng bốn phía trông đi, chỉ thấy xa xa. Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đang hướng bên này bay vút mà đến, thiếu niên kia động tác gọn gàng mà linh hoạt, lăng không tới, trong chốc lát đã đến cách đó không xa. Một thiếu niên trẻ tuổi như vậy, lại có thể lăng không hư độ, chẳng lẽ là một Thiên Tôn cao thủ!
Tả Khưu Công Nghiệp thoáng có chút tâm thần bất định, nhưng nghĩ nghĩ, dùng pháp trận này chi uy, có lẽ vẫn có thể ngăn cản được đấy!
Diệp Thần đã rơi vào mặt ngoài pháp trận, nhìn thoáng qua những Địa Tôn cao thủ tụ lại ở ngoài pháp trận kia.
Diệp Thần hỏi.
Hướng trong pháp trận nhìn lại, hắn phát hiện bọn người Minh Võ Đại Đế, Nhiếp Thanh Vân bị nhốt ở phía trước, chung quanh mờ mịt, nhưng lại không thấy mình, lập tức đã minh bạch, bọn người Minh Võ Đại Đế, Nhiếp Thanh Vân đây là bị vây ở trong pháp trận.
Một Địa tôn cao thủ cực kỳ cung kính bẩm báo nói, bọn hắn chứng kiến Diệp Thần lăng không hư độ mà đến, đã minh bạch Diệp Thần là Thiên Tôn cấp cao thủ, cái nào còn dám có một tia bất kính?
Pháp trận?
Diệp Thần nhớ tới từ trong tay Thác Bạt Nham đoạt đến bản vẽ Thượng Cổ trận pháp, trận pháp này, có lẽ là một cái trong những pháp trận kia a.
Lấy ra bản vẽ trận pháp kia, nhìn một chút, rất nhanh liền đã tìm được một trận đồ trong đó.
Trận pháp này đồ hình tương đương huyền diệu, nếu như có thể hoàn toàn bố trí ra, vây khốn loại siêu cấp cao thủ như Đạm Đài Lăng cũng không là vấn đề, nhưng mà cần thiết chi vật, lại phi thường nhiều. Hơn nữa người bày trận cũng cần đủ thực lực mới được. Thác Bạt Nham cũng chỉ lĩnh hội một chút ảo diệu của trận pháp này, tăng thêm phụ cận điều kiện có hạn, bày ra pháp trận thập phần thô ráp, tối đa cũng chỉ có thể vây khốn Thiên Tôn, Huyền Tôn cường giả. Nếu như cao thủ lại cao một cấp bậc tiến vào trong pháp trận, có thể dùng lực phá đi.
Về phần Thiên Tôn, Huyền Tôn cấp bậc cao thủ, phải tới bên trong trận pháp, tìm được chỗ mắt trận, mới có thể phá trận.
Đem trận đồ cưỡng ép nhớ trong đầu, Diệp Thần suy tư một lát.
Trước đây tiếp xúc qua Thượng Cổ Tụ Linh pháp trận, Diệp Thần đối với trận pháp coi như là có một tí nhập môn, tiếp nhận tri thức mới, cũng là so sánh nhanh.
Trận pháp này, mắt trận thập phần che giấu, phải trước phá vỡ Chướng Nhãn pháp của pháp trận, có mấy vị trí đồ vật, nhất định phải phá vỡ trước.
– Càn Khôn Khảm Ly… Thân vị.
Diệp Thần ngắm nhìn bốn phía, thì thào lầm bầm lầu bầu, xác định lấy phương hướng, quay đầu đối với mấy Địa Tôn cao thủ nói.
– Các ngươi ở chỗ này trông coi, nếu như Tả Khưu Công Nghiệp chạy ra, không tiếc bất cứ giá nào chặn hắn!
– Vâng!
Mấy Địa Tôn cao thủ cung thanh nói, chẳng biết tại sao, bọn hắn cảm giác được, khí tức trên thân Diệp Thần cùng trước kia tựa hồ có chút không quá giống nhau, thực lực càng cao thâm mạt trắc, trẻ tuổi như vậy liền đã tiến nhập Thiên Tôn, khó trách Minh Võ Đại Đế đối với vị thiếu niên trước mắt này khách khí.
Diệp Thần đi đến một vị trí, về phía trước phóng ra vài bước, liền đã tiến nhập trong pháp trận.
Nhìn xem bóng lưng Diệp Thần biến mất, mấy Địa Tôn cao thủ quá sợ hãi.
– Hắn cũng tiến vào pháp trận?
– Cái pháp trận này huyền diệu như thế, sau khi đi vào, chỉ sợ ra không được!
– Cái này cũng chưa chắc, thiếu niên kia thực lực cường đại, trước kia chúng ta ở bên ngoài công lâu như vậy, vẫn không có tiến vào pháp trận, mà hắn chỉ là tùy tùy tiện tiện đi vài bước liền tiến vào, đối với cái pháp trận này, chỉ sợ cũng là có chỗ hiểu rõ.
Ở trong lòng của bọn hắn, bối cảnh của Diệp Thần càng thêm thần bí rồi.
Tả Khưu Công Nghiệp đang ở chỗ mắt trận, vốn là còn đối với Diệp Thần có một tia kiêng kị như vậy, nhưng chứng kiến Diệp Thần một đầu xông vào trong pháp trận, không khỏi càn rỡ cười to nói:
– Thiên Đường có đường ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi xông tới. Ngươi đã đến trong pháp trận rồi, cũng đừng nghĩ lại đi ra!
Tràng cảnh trước mắt Diệp Thần biến ảo, đã đứng ở trong pháp trận.
Nhiếp Thanh Vân cùng Già Thiên Hỏa Điểu biến thành lão giả kia chứng kiến Diệp Thần, vội vàng muốn hành lễ, Diệp Thần có chút khoát tay, ý bảo bọn hắn dừng lại, nhìn về phía Minh Võ Đại Đế, cười nhạt một tiếng.
– Diệp Thần tiểu hữu như thế nào cũng vào được, cái pháp trận này cực kỳ hung hiểm…
Minh Võ Đại Đế vội la lên, nếu Diệp Thần ở bên ngoài, bọn hắn ngược lại là có thể nội ứng ngoại hợp, không nghĩ tới Diệp Thần lỗ mãng xông vào như vậy.
– Không nghĩ tới lại có một cái chịu chết, Minh Võ, các ngươi lại thêm một bằng hữu.
Tả Khưu Công Nghiệp cười ha ha, thanh âm bồng bềnh đung đưa, để cho người truy tung không đến chỗ ở của hắn.
Nhiếp Thanh Vân cùng Già Thiên Hỏa Điểu nhìn về phía Diệp Thần, bọn hắn đối với Diệp Thần đương nhiên là tin tưởng không nghi ngờ, một cái pháp trận như vậy, lại có thể nào vây được một Yêu Vương! Nhiếp Thanh Vân có chút ác ý mà nghĩ, Yêu Vương điện hạ không thay đổi bản thể thì thôi, nếu như biến hóa bản thể, dọa cũng đem ngươi hù chết!
– Tả Khưu lão nhân, Thác Bạt Nham đã đền tội, ngươi cảm thấy một cái pháp trận nho nhỏ, có thể vây được ta sao?
Diệp Thần hừ lạnh một tiếng.
– Thác Bạt Nham đã chết? Bị ngươi giết? Không có khả năng, hắn là một Huyền Tôn cao thủ a!
Tả Khưu Công Nghiệp biến sắc, trong giọng nói, có một loại kinh hoàng không che dấu được, trong lòng của hắn hi vọng nhất, là sau khi Thác Bạt Nham thoát khỏi những Phong độc châm kia có thể trở lại cứu hắn, lại không nghĩ rằng Thác Bạt Nham đã bị chết, chẳng lẽ thiếu niên trước mắt này, là một Huyền Tôn cao thủ sao?
Nghe được Diệp Thần nói Thác Bạt Nham đã chết, vẻ mặt Nhiếp Thanh Vân cùng Già Thiên Hỏa Điểu là thần sắc đương nhiên, về phần Minh Võ Đại Đế, thì tràn ngập thâm ý nhìn thoáng qua Diệp Thần, Diệp Thần một lần lại một lần để cho hắn khiếp sợ, nếu như Diệp Thần là một Huyền Tôn cao thủ, Huyền Tôn cao thủ tuổi trẻ như vậy, sinh thời chỉ sợ là tấn giai Thần Tôn cũng không có vấn đề! Minh Võ Đại Đế muốn dẫn đầu Ân thị hoàng tộc đầu nhập vào Diệp Thần, vốn trong nội tâm còn có chút chần chờ, lúc này rốt cục hạ quyết tâm.
– Tin hay không, đều cùng ta không quan hệ, ngươi chờ đền tội a.
Diệp Thần hời hợt nói.
– Ngươi không có khả năng phá vỡ pháp trận, ta muốn giết ngươi, cho ngươi kiến thức pháp trận lợi hại!
Tả Khưu Công Nghiệp đã có chút cuồng loạn, song chưởng của hắn khẽ động, sáu khối cự thạch ngàn cân bay lên trời, hướng Diệp Thần đánh tới.
– Mấy khối phá thạch, cũng muốn thương tổn đến ta, không khỏi cũng quá coi thường ta a.
Hai tay Diệp Thần đã ngưng hóa phi đao, nếu như Tả Khưu Công Nghiệp bất động, muốn tìm được sơ hở pháp trận thật đúng là có chút khó, nhưng mà Tả Khưu Công Nghiệp khẽ động, cái pháp trận này liếc liền xem ra, là sơ hở chồng chất, chứng kiến sáu khối cự thạch bay tới, Diệp Thần không có chút nào kinh hoảng. Ánh mắt như điện, đã tập trung vào một cây đại thụ xa xa, tay phải hất lên, một đạo Huyền Khí phi đao hướng gốc đại thụ kia kích bắn đi, khẽ quát một tiếng.
– Phá!
Chứng kiến sáu khối cự thạch ngàn cân bay về phía Diệp Thần, mấy người Minh Võ Đại Đế, Nhiếp Thanh Vân nhao nhao bắn lên, huy kiếm bổ về phía những cự thạch kia. Những cự thạch ngàn cân kia bị bọn người Minh Võ Đại Đế chặn đường xuống dưới.
Vèo, Huyền Khí phi đao hóa thành một đạo lưu quang, trúng mục tiêu gốc đại thụ kia.
Bành! ! !
Chính giữa gốc đại thụ kia đột nhiên nổ tung. Bị chặn ngang tạc đoạn, chậm rãi ngã xuống, oanh một tiếng rơi xuống đất, giơ lên một mảnh bụi bậm.
Chỉ thấy một tảng đá lớn trên bầu trời giống như là đã mất đi chèo chống, nhô lên cao trụy lạc, nện trên mặt đất.
– Điều đó không có khả năng!
Tả Khưu Công Nghiệp chưởng kình phun ra nuốt vào, thế nhưng mà hắn đã hoàn toàn không cách nào điều khiển khối cự thạch kia rồi, cùng khối cự thạch kia tầm đó, đã mất đi liên hệ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License