Thác Bạt Nham thần sắc ngưng trọng nhẹ gật đầu, người Tây Vũ đế quốc chậm chạp không có xuất hiện, khả năng ở trên đường thiết trí một ít mai phục, vạn nhất người Tây Vũ đế quốc cũng sẽ có gì đó cùng loại với trận pháp, tùy tiện xâm nhập, bị khốn trụ mà nói, thì phiền toái!
Thác Bạt Nham nhìn về phía hai Địa Tôn cao thủ trong đó, trầm giọng nói:
Hai Địa Tôn cao thủ kia lập tức trong nội tâm kêu khổ, đây là cho bọn hắn xung phong chịu chết a! Chỉ khổ nổi Thác Bạt Nham là hầu gia, lại là Huyền Tôn cao thủ, hai người bọn họ sao dám không nghe lệnh? Rơi vào đường cùng, hai người hướng phía trước mặt lao đi, ở phía trước tìm tòi.
Còn lại một đám Địa Tôn cao thủ đối mặt vài lần, không có lên tiếng, trong nội tâm không khỏi có chút cảm giác thỏ tử hồ bi.
Bọn người Thác Bạt Nham xa xa theo ở phía sau, cách hai Địa Tôn cao thủ này ước chừng trăm mét, ở dưới cái nhìn của bọn hắn, cách xa nhau trăm mét, nếu cùng người của Tây Vũ đế quốc tao ngộ, bọn họ còn có cơ hội cứu viện.
Thần hồn của Diệp Thần chú ý tới một cái tình huống như vậy, trong nội tâm cười lạnh, phàm là cao thủ, kỳ thật phần lớn rất sợ chết, bo bo giữ mình, loại chuyện phái thủ hạ chịu chết này, thật sự là rất tầm thường.
Bọn họ đã phái hai cái đi lên chịu chết, nếu không ăn, há sẽ cô phụ một phen ý tốt của bọn hắn?
A Ly há mồm phun ra vụ khí bao quanh, ở trong núi rừng phiêu đãng.
Hiện tại đúng là sáng sớm, trong rừng có một chút vụ khí lượn lờ, cũng là chuyện tình bình thường.
Diệp Thần ẩn phục phía sau một cây đại thụ, A Ly vài cái thả người, tới gần hai Địa Tôn cao thủ này.
Một Địa Tôn cao thủ trong đó nói, bọn họ chém ra từng đạo chưởng kình, đem những sương mù dày đặc kia thúc tán.
Đúng lúc này, một đạo bóng dáng bạch sắc ở trong rừng chợt lóe lên.
Hai Địa Tôn cao thủ kia lập tức cảnh giới, khẩn trương nhìn chằm chằm vào chung quanh gió thổi cỏ lay.
Sau một lúc lâu, một người trong đó không phải rất xác định nói.
A Ly là cố ý hiện thân, hấp dẫn chú ý của bọn hắn, tại thời khắc bọn hắn nói chuyện, ánh mắt của bọn họ, đột nhiên trở nên phi thường mê ly, quay người lại, chứng kiến một dực xà cự đại từ phía sau đánh về phía bọn họ, bọn họ lập tức giống như là trên mông đít bị người chọc lấy một đao, kêu sợ hãi hướng phía trước chạy tới.
Dực xà cự đại nầy, chính là A Ly ảo thuật, ở trong đầu hai Địa Tôn cao thủ, huyễn hóa ra hình tượng bản thể của Tiểu Dực.
Hai Địa Tôn cao thủ nhanh chóng hướng trong sương mù vọt đi vào.
Chứng kiến hai Địa Tôn cao thủ kia tiến vào trong sương mù dày đặc, Diệp Thần tránh ở phía sau đại thụ tay phải vừa động, sưu sưu, hai ngọn phi đao một trước một sau kích xạ ra, tựa như tia chớp vạch phá trường không, đốt đốt đốt, xuyên thủng hai ba gốc đại thụ.
Phốc phốc, mi tâm của hai Địa Tôn cao thủ kia tóe lên hai đạo máu tươi, lục tục ngã xuống đất.
Đắc thủ ! Diệp Thần cùng A Ly bay vút mà đi, A Ly không ngừng phun ra vụ khí, miễn cho những cao thủ phía sau kia đuổi theo.
Thác Bạt Nham phẫn nộ quát, mang theo mọi người bay vút một khoảng cách, nhìn xem phía trước, vụ khí sâu nặng, bọn họ cũng không dám lại tiếp tục đi phía trước, đều thúc dục chưởng lực, đem những vụ khí kia thúc tán.
Khi bọn hắn thúc tán vụ khí, lại phát hiện, trên mặt đất thình lình nằm hai cổ thi thể, mi tâm bị loại gì đó như phi đao xuyên thủng.
Chứng kiến hai cổ thi thể này, trong lòng mọi người sợ hãi cả kinh, toàn bộ tinh thần đề phòng.
Thác Bạt Nham mặt trầm như nước, cúi đầu xuống, tra nhìn một chút, bị chết rất triệt để, ngay cả khí tức cũng không có, hung khí cũng không có để lại, thủ pháp thật gọn gàng linh hoạt!
Tả Khâu Công Nghiệp ngắm nhìn bốn phía, chung quanh bất luận cái manh mối gì đều không có để lại, thậm chí không có bất luận một tia khí tức gì của đối thủ.
Còn không thấy được cao thủ Tây Vũ đế quốc ở đâu, cũng đã hao tổn hai Địa tôn!
Thác Bạt Nham nhìn về phía chúng nhân nói.
Trong lòng mọi người nghi kị nặng nề, cũng không có biện pháp tốt nào, mấu chốt là, tuy Thác Bạt Nham thân là hầu gia, nhưng thường niên ở Trung Ương đế quốc, ở trong những cao thủ này không có uy tín gì, vừa rồi tự dưng cho hai người chịu chết càng làm cho tất cả mọi người tâm rét lạnh.
Tả Khâu Công Nghiệp nói.
Tả Khâu Công Nghiệp nói lập tức nói đến tâm khảm của mọi người, mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Thác Bạt Nham trầm ngâm một lát, cũng gật đầu nói.
Đám người kia tiếp tục sưu tầm tung tích người Tây Vũ đế quốc, một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, bọn họ có vẻ phi thường cẩn thận, e sợ địch nhân đột nhiên từ chỗ nào xuất hiện, đụng phải sương mù gì đó, cũng không dám đơn giản tiến vào.
Thác Bạt Nham trầm mặc một lát, từ trong lòng lấy ra một cái túi thật to, trong bao vải này cũng không biết cất vật gì đó, càng không ngừng động lên.
Tả Khâu Công Nghiệp nghi hoặc hỏi thăm.
Thác Bạt Nham cười đắc ý nói:
Tả Khâu Công Nghiệp hỏi, nghe được Thác Bạt Nham nói, hắn cảm thấy có chút sợ.
Thác Bạt Nham đem một ít đồ vật vứt cho Tả Khâu Công Nghiệp nói.
Đám người còn lại nghe xong Thác Bạt Nham nói, đều đem bao hương và giải dược cầm trong tay.
– Những con ong độc châm này, tuy rất nhỏ, nhưng mỗi một con đều là dị chủng yêu thú, chúng nó lại sinh tồn bên trong một ít hoàn cảnh ác liệt, thân thể cực kỳ cường hãn, cho dù Địa tôn, Thiên Tôn cấp cao thủ, cũng cần phí một ít khí lực mới có thể đem chúng nó đánh chết, nghe nói nếu có hơn mười vạn ong độc châm, có thể đơn giản càn quét một tòa thành trì, cho dù có hơn mười hai mươi Huyền Tôn cao thủ, cũng phải ở trên tay những tiểu tử này bị mất mạng.
Thác Bạt Nham âm hiểm cười.
– Thứ này, ta vốn là muốn giữ lại về sau dùng, hôm nay những người Tây Vũ đế quốc kia chọc giận lão phu, liền làm cho bọn hắn nếm thử ong độc châm lợi hại!
– Hầu gia chiêu này, nhất định có thể làm cho tất cả mọi người Tây Vũ đế quốc bị tiêu diệt!
Tả Khâu Công Nghiệp ở một bên khen tặng nói.
– Hầu gia anh minh.
Mọi người đều nói.
Nghe được mọi người khen tặng, Thác Bạt Nham đắc ý cười một chút, lộ ra một ngụm răng vàng.
Chỉ cần thả ra một bộ phận ong độc châm, đi theo đằng sau ong độc châm, liền có thể tìm tới chỗ những người Tây Vũ đế quốc kia, hơn nữa dễ dàng thừa dịp thời điểm ong độc châm công kích những người Tây Vũ đế quốc, cho người của Tây Vũ đế quốc một thống kích!
Thời điểm Thác Bạt Nham lấy ra ong độc châm, thần hồn của Diệp Thần một mực chú ý đến bọn họ, đem lời nói của bọn họ toàn bộ cũng nghe vào trong lỗ tai, khóe miệng lộ ra một tia vui vẻ cổ quái, Thác Bạt Nham này tự cho là rất thông minh, phỏng chừng như thế nào cũng không nghĩ tới, đây quả thực là mua dây buộc mình!
Thác Bạt Nham cẩn thận chậm rãi buông ra nút túi, nếu như đem những con ong độc châm này toàn bộ dùng xong, hắn thật là có chút ít không nỡ, cho nên cực kỳ chú ý, ong ong ông, một đám lại một đám ong độc châm bay ra.
– Đi thôi.
Thác Bạt Nham lộ ra tiếu dung âm độc.
Thời điểm Thác Bạt Nham buông túi ra, xa xa đồng tử của Diệp Thần có chút co rút lại, thần hồn đã phóng thích ra.
Sau khi ong độc châm thành quần kết đội tuôn đi ra, ở không trung tụ tập thành một đoàn đen sẫm, như là đang tìm kiếm mục tiêu công kích, chúng nó phát hiện bọn người đứng ở bên cạnh Thác Bạt Nham, mùi trên thân bọn người Thác Bạt Nham, cũng không phải chúng nó yêu mến, đang muốn đi tìm con mồi khác, đúng lúc này, một cổ thần hồn cường đại ép tới, cả bầy ong độc châm trong lúc đó rối loạn cả lên, căn bản bất chấp mùi trên người Thác Bạt Nham có phải là chúng nó ưa thích hay không, toàn bộ hướng Thác Bạt Nham vọt tới.
Thác Bạt Nham thả ra một bộ phận ong độc châm, đại khái hơn ba trăm con, đang muốn buộc chặt túi, trong lúc đó, những ong độc châm bị thả ra kia toàn bộ hướng hắn đánh tới.
Mấy con ong độc châm ở trên tay Thác Bạt Nham châm vài cái, làm Thác Bạt Nham đau đến thiếu chút nữa kêu lên, trên mu bàn tay lập tức nổi lên vài cái bao lớn, loại đau nhức đó, giống như là bị in dấu hồng thiết vậy.
Thác Bạt Nham nào sẽ nghĩ tới, ong độc châm gần đây bị mình khống chế, lại đột nhiên đào ngũ, trực tiếp công kích hắn, trên tay truyền đến một trận cảm giác tê dại, là độc tố của ong độc châm! Tay hắn run lên, túi rơi trên mặt đất, ong ong ông, càng nhiều ong độc châm bừng lên.
Hơn một ngàn con ong độc châm mạn thiên phi vũ, đều phóng tới bọn người Thác Bạt Nham, mọi người một hồi trở tay không kịp.
– Hầu gia, ngươi không phải nói những con ong độc châm này sẽ không công kích chúng ta sao?
Bọn người Tả Khâu Công Nghiệp, Tả Khâu Minh Nghiệp chứng kiến ong độc châm phóng tới mình, vội vàng vung chưởng lực lên, hướng những châm phong kia đập đi.
Nhưng mà những con ong độc châm này cực kỳ cường hãn, chưởng lực của Thiên Tôn, Địa Tôn cấp cao thủ, cũng vô pháp hoàn toàn chụp chết.
– A!
– A!
Một hồi lại một hồi kêu thảm thiết liên tục không ngừng.
Những con ong độc châm này không quản châm ở địa phương nào, chỗ kia lập tức sưng lên, nóng bừng, bọn họ đều đem giải dược nuốt vào.
– Ta cũng không biết a, việc này quá kỳ quặc, nhất định là có người giở trò quỷ!
Thác Bạt Nham gấp giọng hô, một chưởng lại một chưởng, đem từng con ong độc châm chụp chết, những con ong độc châm này cũng có một chút trí tuệ, cũng không từ một cái phương hướng tiến công, mà là theo bốn phương tám hướng tiến công.
– Không được, hầu gia, hiệu quả giải dược chưa đủ!
Một Địa Tôn cao thủ gấp giọng kêu lên, trên người hắn bị châm hơn mười chỗ, trên người một khối lại một khối sưng, hai mảnh môi sưng thành lạp xưởng, thanh âm cũng có chút mơ hồ, nếu bị ong độc châm châm một hai địa phương, ăn chút giải dược như vậy là đủ rồi, nhưng bị châm quá nhiều, vậy thì không có biện pháp .
Bị châm gay gắt, toàn thân tê dại, cơ hồ không cách nào nhúc nhích.
– Đi!
Tả Khâu Công Nghiệp trầm giọng nói, hắn quả thực hận chết Thác Bạt Nham, tên này là gian tế Tây Vũ đế quốc phái tới ư, như thế nào đến chỗ nào đều không may? Hai người Tả Khâu Công Nghiệp cùng Tả Khâu Minh Nghiệp bỏ xuống Thác Bạt Nham, thả người bay vút, chạy như điên, phía sau của bọn hắn còn đi theo một đoàn ong độc châm, phỏng chừng muốn vứt bỏ những con ong độc châm này, kia cũng là một chuyện không dễ.
Một đám Địa Tôn cao thủ thấy thế, ở dưới ong độc châm truy kích, đều làm chim thú tán.
Thác Bạt Nham chứng kiến những người này tứ tán chạy trốn, cũng là buồn bực phải chết, bởi như vậy, tất cả mọi người chẳng phải là muốn bị tiêu diệt từng bộ phận sao? Chỉ là lúc này, ai còn quản được ai, Thác Bạt Nham vung lên chưởng kình, đập nát mấy con ong độc châm, thả người hướng tùng lâm bay vút mà đi.
Chứng kiến bọn người Thác Bạt Nham quẫn cảnh, Diệp Thần cùng A Ly nhìn nhau cười.
Lúc này, Kim Dương Điêu dẫn dắt bọn người Minh Vũ Đại Đế, Nhiếp Thanh Vân vây hướng mọi người Man quốc, Kim Dương Điêu từ không trung đáp xuống, một Địa Tôn cao thủ của Man quốc bị Kim Dương Điêu tại chỗ giết chết.
Thần hồn của Diệp Thần áp bách những độc chất châm phong kia, đem những Địa tôn, Thiên Tôn cao thủ chập thương, thành quần kết đội bay trở về, ở dưới sự dẫn dắt của Diệp Thần, truy hướng Thác Bạt Nham, Thác Bạt Nham cái Huyền Tôn sơ cấp cao thủ này mới là uy hiếp lớn nhất, những con ong độc châm này dễ dàng tiêu hao thực lực của Thác Bạt Nham.
Diệp Thần một mực theo đuôi Thác Bạt Nham, càng đuổi càng xa.
Bọn người Minh Vũ Đại Đế, Nhiếp Thanh Vân ở dưới Kim Dương Điêu chỉ dẫn, một đường truy kích, chứng kiến một Man quốc Địa Tôn cao thủ vọt tới trước mặt, Minh Vũ Đại Đế một kiếm giết chết.
– Chuyện gì xảy ra?
Minh Vũ Đại Đế nhìn nhìn thi thể Địa Tôn cao thủ Man quốc này, có chút kinh ngạc nói, cái ngu ngốc này quả thực có thể dùng hoảng hốt chạy bừa để hình dung, chứng kiến bọn họ, rõ ràng một đầu vọt lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License