Hình như bị mê man rất lâu, Diệp Vũ tỉnh lại nhưng sao lại tối om chẳng thấy năm ngón tay thế này nhỉ?
Đầu óc mơ hồ choáng váng, tinh thần không thể tập trung nổi. Thêm nữa chân tay đều không còn sức, cả người nóng như lửa đốt vậy, ngọn lửa nóng hừng hực kia đang nướng cho nàng cháy khô cả lưỡi, cả người khát, cổ cháy, nếu có một thùng nước lạnh dội từ trên đầu xuống thì sung sướng biết bao.
Sao lại thế chứ? Vì sao trên người lại nặng vậy? Hình như có một tảng đá to đè nặng chính mình vậy. Vì sao có cái gì đó ẩm ướt cứ liếm đi liếm về không ngừng trên người nàng chứ? Đó là đầu lưỡi ư? Có người nằm trên người nàng ư? Có người đàn ông đang hôn nàng sao? Tại sao có thể vậy chứ? Nàng không phải đang ngồi trên thuyền hoa uống trà trên sông Tần Hoài ở Nam Kinh sao?
Trời ơi!!!
Nàng tỉnh táo chút, cố sức nâng tay lên sờ, lòng lạnh lẽo, chân tay cứng ngắc.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Đúng vậy, có một người đàn ông đang đè nặng nàng, hôn cánh tay nàng, đầu vai, xương quai xanh, một đường đi xuống……
Vì sao lại bị vậy chứ? Nàng bị bắt cóc sao?
“Nè…” Nàng chẳng còn hơi sức nào cố nói, lấy tay lay vai hắn, lại mềm mại chẳng có chút sức nào, rơi xuống trên vai hắn, “Anh là ai…Buông ra…”
“Ngươi bị người ta bỏ thuốc chí âm mê tâm tán, thế gian chỉ có duy nhất cách giải này thôi” Người đàn ông này giọng nói rất dễ nghe, trầm thấp thuần hậu, so với Hạ Phong càng dễ nghe hơn.
“Mê tâm tán là gì vậy? Giải dược là gì? Để tôi đi mua” Diệp Vũ oán thầm, tên này nói chuyện sao nho nhã thế, khá giống lời kịch cổ trang mà Hạ phong quay chụp lắm, có hương vị cổ đại.
“Mê tâm tán là mị dược, giải dược là đàn ông” Giọng hắn không hề ấm áp chút nào.
Nàng khiếp sợ, có người bỏ thuốc cho nàng ư? Là ai bỏ đây? là tên đàn ông này sao?
Hắn nhận thấy nàng kháng cự yếu ớt, giải thích bảo, ‘Không phải là ta bỏ mà là huynh trưởng của ngươi”
Nàng kinh ngạc, “Huynh trưởng của tôi ư?”
Hắn lại bảo, “Thuốc mê tâm tán là loại thuốc cực mạnh, trong vòng nửa canh giờ mà không có thuốc giải, ngươi sẽ khát khô cổ mà chết”
“Anh giúp mua thuốc giải về cho tôi có dược không? Anh cần bao nhiêu tiền, tôi có thể cho anh” Diệp Vũ khẩn cầu.
“Mê tâm tán là loại thuốc dùng hoa tình vô cùng độc làm thành, thành Kim lăng này không có thuốc giải nào cả” Hắn quả quyết.
Độc tình hoa ư? Thành Kim Lăng sao?
Nàng nghe được rất rõ, thế kỷ hai mươi mốt làm gì có loại hoa, thành Kim Lăng này. Gã đàn ông này nói vậy sao cổ quái thế, rốt cục là sao chứ? Sao tự dưng nàng vô duyên vô cớ bị ca ca bỏ thuốc chứ? Thật là kỳ lạ quá.
Hắn dùng khuỷu tay chống đứng lên, “Sống hay chết, tuỳ ngươi”
Da thịt càng ngày càng thấy khát, muốn uống nhiều nước lạnh…CẢ người càng ngày càng nóng rực, càng ngày càng hư không, càng ngày càng mềm như cần cái gì đó, khát vọng có ai đó chạm vào, âu yếm… Tên đàn ông này như một tảng băng vậy, có thể an ủi cơn khát của nàng, nhồi vào hư không của nàng…Trong ngoài cơ thể nàng như bị cháy sạch, dồn lên mặt, đầu nóng hừng hực, nàng không tự chủ được liếm môi, thân mình khó chịu uốn éo.
Vừa rồi câu nói kia của hắn, nàng hiểu được hắn để cho nàng chọn. Muốn sống thì cùng hắn xxx, nếu không muốn nảy sinh quan hệ với hắn thì cũng chỉ còn con đường chết. Làm sao bây giờ?
Nàng chỉ đi du lịch Nam Kinh để giải sầu thôi, chỉ là ngồi uống trà ngắm cảnh trên sông Tần Hoài thôi, sao mà lại gặp phải chuyện này chứ?
Lấy nhãn lực của hắn cho dù căn phòng này có tối mò không nhìn thấy mặt nhau chăng nữa, hắn cũng nhìn thấy tia do dự của nàng.
Hắn khẽ chạm nhẹ vào môi nàng, rồi nhẹ nhàng vuốt phẳng, giây lát thì rời xuống, chạm vào xương quai xanh của nàng, bộ ngực nàng phập phồng.
Thể xác và tinh thần chấn động, nàng không thể kiềm chế được sợ run, trên người lửa càng bốc cao, càng khó chịu vô cùng.
Nàng thế này mới biết, cả người trần truồng mà hắn cũng vậy.
Hắn rụt tay về, Diệp Vũ không tự chủ được túm được tay hắn, cả người phát run lên, “Nóng quá…thật khó chịu quá…”
Hắn nặng nề bảo, “Như mong muốn của ngươi”
Mỗi một tấc trên người đều là ngọn lửa, thiêu huỷ lý trí của nàng, nàng sắp phát điên rồi, không thể khống chế được tư tưởng và tay chân của mình, ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu hôn hắn, cảm giác thoải mái hơn chút. Cái kiểu khát vô cùng và lo lắng này chẳng những không hề giảm bớt mà ngược lại càng trầm trọng thêm, làm cho nàng muốn nhiều hơn nữa.
Hắn có chút kinh ngạc, không ngờ vị đại tiểu thư yếu đuối nhát gan lại có gan lớn thế, tuy hôn rất ngốc nghếch, vội vàng mà lại bốc lửa. Hắn hôn lại nàng, mút chặt cánh môi nàng, tiến quân thần tốc, cuốn chặt chiếc lưỡi thơm tho của nàng…
Trong bóng đêm, một màn kinh hoàng, hỗn loạn.
Nàng ôm lấy hắn, tay nhỏ bé mềm mại không xương chậm rãi vuốt ve hắn. người đàn ông này rắn chắc quá!
Tấm lưng dày rộng, eo thon, chắc, điển hình chính là có hình thể tam giác, đoaá chừng cơ ngực và bụng rất được.
Lời lẽ của hắn chạy trên da thịt nàng, đi đến đâu ẩm ướt nóng hổi đến đó…Hắn liếm nụ phấn hồng của nàng, hơi dùng sức chút…Hắn làm hết tất cả, làm cho thân thể nàng ngày càng mẫn cảm hơn, chiến đấu càng thêm lợi hại hơn…
Nàng chịu không nổi sự kích thích như vậy, vừa khó chịu vừa vặn vẹo, vừa rên ư ử, tiếng nhỏ vụn phát ra từ yết hầu, lọt vào tai hắn nghe xương mềm tuột.
Mềm mại hương thơm, tuyệt vời như thế, hắn còn đợi gì nữa chứ?
Nàng căn bản không biết chính mình đang làm gì, trong đầu hỗn loạn, theo bản năng ôm chặt lấy hắn, cọ cọ vào hắn, hôn môi hắn, cổ hắn, vai hắn…Hình như có tia tê dại từ nơi nào đó trên người lan toả, tràn ngập cả người, rất thoải mái mà cũng cực kỳ thống khổ…
Hắn sờ sờ mặt nàng ẩm ướt, biết thời gian của nàng không còn nhiều, ngón tay đi xuống, cảm giác chỗ mềm mại kia đã ướt át từ lúc nào, vì thế đẩy nhẹ lưng xuống, hung hăng xông thẳng tới…
Chỉ trong chớp nhoáng, cơn đau sắc nhọn ập tới, Diệp Vũ bật kêu lên, nhưng mà kiểu đau đến tận xương cốt ấy vẫn không giảm, cứ từng đợt từng đợt ập tới…
Hắn cứng người lại chút, không nghĩ gì thêm lại tiếp tục tiến tới, lấy sức mạnh cướp đất thành công, rốt cục cũng phá tan bức tường thành cuối cùng.
“Đau quá đi…” toàn thân nàng co rút nhanh, giống như mỗi tấc da thịt đều co rúm lại vậy, cơn đau lớn ào tới bao trùm cả người nàng.
HẮn không để ý tới, chặn hai chân nàng lại, hoà hoàn toàn cùng nàng.
Thân thể cháy khát từ từ hoà tan với cơn đau xé rách da thịt, cảm giác vui sướng kỳ diệu bắt đầu tràn lên. Nàng túm chặt lấy vai hắn, nhấc hai chân lên, quàng lên hông hắn, làm cho cả hai thân hình kết hợp chặt chẽ với nhau hơn.
Trong ngọn lửa bùng to, trong cơn chìm nổi mạnh mẽ, đã bị tình dục phá huỷ.
Toàn bộ ngọn lửa đều hoá thành từng giọt mồ hôi rơi xuống.
Thân hình cuốn chặt triền miên càng phát ra điên cuồng, giờ này, khắc này, nàng tuân theo tiếng gọi của thân thể, cùng rơi vào vực sâu đen tối với người đàn ông này.
Có lẽ, đây là vận mệnh đã an bài, Càn khôn đã xoay chuyển…
Đó là trận cuồng dã mê loạn trí óc tới mức nào, Diệp Vũ nhớ không rõ nữa, chỉ nhớ rõ bản thân mình bất mãn quấn quít lấy hắn, chỉ nhớ rõ gã đàn ông đó đã thoả mãn nhu cầu sinh lý của nàng ra sao, còn tuyệt hơn cả là họ cùng đứng ôm nhau hưởng gió ở đầu thuyền, giữa đại dương mịt mờ.
Lúc tỉnh lại, gã đàn ông kia đã không thấy, khắp nơi tối om, nàng nhìn không rõ toàn cảnh, cố bò lên nhưng cả chân tay đau nhức vô cùng.
Vẫn còn chưa chết, chỉ có độc tính mị dược gì đó thì đã giải rồi.
Nàng cố sức ngồi dậy, đúng lúc này có người mở cửa tiến vào, cả phòng bỗng chốc bừng sáng.
Ánh sáng làm mắt đau, nàng vội nhắm tịt lại, lúc mở ra thấy hai nha hoàn xinh đẹp đứng bất động trước đầu giường, gọi nàng đứng dậy, bảo muốn mặc quần áo cho nàng.
Sao lại thế nhỉ? Đây là hậu trường quay phim đó ư? Nơi này là thanh lâu hay vẫn là chỗ cách Nam Kinh kia?
Trang trí tất cả trong phòng đều cổ kính vô cùng, có đồ dùng, bàn ghế, tường, gương đồng, giường chiếu, đến cả chiếc chăn cũng cổ, chả lẽ là…đang quay phim sao?
Diệp Vũ kết luận một câu vậy.
Cảnh tượng rất quen thuộc, nhưng nàng lại không phải diễn viên, nàng chỉ là một giáo viên dạy múa của Đoàn ca múa Hạ Phong, là trợ giảng, mà sao lại thế chứ? Đạo diễn đi đâu rồi? Nhiếp ảnh gia đâu? Còn những người khác thì đâu cả?
Không chấp nhận được sự phản ứng này của nàng, hai nha hoàn thô lỗ túm nàng lôi xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo cho nàng.
Mặc quần áo lót tơ tằm trên người, quần màu tím, áo màu trắng, ba lớp, phiền toái quá.
Mơ màng Diệp Vũ nhìn thây mình trong gương thì hoảng sợ, là mình đó sao?
Trong gương hiện lên một khuôn mặt rât xinh đẹp, đúng tiêu chuẩn, đôi mắt đen long lanh, chiếc mũi thẳng thanh tú, đôi môi hồng phấn xinh xinh, chiếc cằm tinh xảo hoàn mỹ, tóm lại là một người tuyệt đẹp.
Nàng kinh ngạc mãi, Diệp Vũ thế kỷ hai mươi mốt, mặc dù dáng người cũng được, khuôn mặt lại bình thường tới mức không thể bình thường hơn được, hiện giờ biến thành một mỹ nữ tuyệt đẹp, rất quỷ dị. Tại sao vậy chứ?
Hai nha hoàn chẳng kịp vén tóc xong cho nàng, đã túm lôi nàng ra khỏi phòng, đi vào đại viện đèn đuốc sáng trưng.
Có rất nhiều người, toàn là người cổ đại cả…
Một phụ nữ trung niên diện mạo xinh đẹp, kéo tay Diệp Vũ, “Vũ nhi, đừng sợ, mẹ sẽ ở bên cạnh con”
Nàng kinh ngạc, mỹ nữ này là mẹ nàng đó ư?
“Diệp Vũ tư thông với người hầu, dâm đãng hạ lưu, làm nhục danh dự gia đình, trục xuất cùng mẹ ra khỏi nhà. Sau này, các người sẽ không phải là người của nhà họ Diệp nữa, cũng không cho phép bước một bước vào trong phủ!” Một phụ nữ có khuôn mặt lạnh lùng đoan trang uy nghiêm nói.
“Ta có thể cùng Vũ nhi rời khỏi phủ tướng quân, nhưng mà Thành nhi thì phải ở lại trong phủ”
Diệp Vũ kinh ngạc, nàng tư thông với người hầu sao? Người cổ đại này cũng biết cách đây không lâu nàng và một người đàn ông trên giường sao? Và gã đàn ông đó là người hầu của phủ tướng quân đó sao? Vậy hắn đang ở đâu…
Khoé môi người phụ nữ đoan trang khẽ nhếch lên cười, “Ngươi yên tâm đi, Tuấn Thành là con của tướng quân, ta sẽ không bạc đãi hắn đâu”
“Mẫu thân” Khoé miệng lại nhếch lên, “Hy vọng ngươi giữ chữ tín”
Lông mi của người phụ nữ đoan trang này rất dài khẽ chớp chớp, “Ta muốn ngươi thề, cả cuộc đời này tuyệt đối không trở về phủ tướng quân nữa”
“Ta thề, cả đời này sẽ không trở về!” “Người mẹ” cắn răng nói.
“Cao Siêu, đưa họ ra ngoài!” Người phụ nữ đoan trang tên Tử Dương nói.
Cao Triều ư? Diệp Vũ suýt phì cười, sao tự dưng lại có người gọi tên như vậy chứ?
Một người đàn ông đi tới, nàng nhìn dõi theo hắn, thấy nam tử này cũng rất cao, thân hình khôi ngô khoẻ mạnh, khuôn mặt trông tục tằn hơn so với Diệp Tuấn nhưng vẫn rất tuấn tú, đồng thời lại hoà vào nhau hiện lên vẻ tuấn tú từng chải, lãnh khốc.
Hắn xua tay, làm tư thế “Mời”, “Nhị phu nhân, đại tiểu thư, xin mời!”
Nhị phu nhân nhìn cây cỏ trong phủ, lệ trào ra.
Vị nữ tử đoan trang kia nháy mắt thì có hai hán tử đi tới, dẫn các nàng đẩy ra khỏi cửa.
Cửa lớn đóng sầm lại, hai người đứng dưới chân bậc thang, nhìn bóng đêm bao phủ, hai mắt rưng rưng. nhiều biểu hiện tình cảm vương vấn khó nói nên lời.
Đột nhiên, có một ít đoạn ngắn bất ngờ hiện lên, một luồng trí nhớ ào vào trong đầu, hình như là người khác đập vào đầu nàng. Đầu nàng đau chút, lại tự dưng lúc đó nhớ ra được rất nhiều chuyện, đã biết vì sao lại bị những kẻ đó trục xuất mình ra khỏi nhà rồi.
Nàng vốn là Diệp Vũ của thế kỷ hai mươi mốt, sao tự dưng lại trở thành con gái lớn Diệp Vũ của địa tướng quân nước Sở thành Kim lăng Diệp Chí Bằng chư? Ở đây là thành Kim lăng củ nước Sở, là phủ tướng quân, là nhà của nàng – nàng dĩ nhiên có hai đoạn trí nhớ, một là phần trí nhớ của Diệp Vũ thế kỷ thứ hai mươi mốt, còn một là một người không biết Diệp Vũ của nước Sở xuyên không.
Đầu óc nàng bùng nổ, chả nhẽ là….xuyênq ua rồi ư?
Bên cạnh nữ tử xinh đẹp là mẫu thân của Diệp đại tiểu thư, hơn ba mươi tuổi, tuy chỉ mặc quần áo mộc mạc màu sắc vàng nhạt, tóc búi găm chiếc trâm ngọc bình thường, mà khuôn mặt thì lại trắng nõn đẹp tự nhiên như trăng rằm, xinh đẹp tuyệt thế. Đó là Nhị phu nhân phủ tướng quân là mẫu thân của nàng tên Thiến Hề.
Cuối cùng thì nàng đã hiểu, đại tướng quân Diệp Chí Bằng nước Sở có hai phu nhân, Nhị phu nhân Thiến Hề sinh được cô gái lớn là Diệp Vũ và con trai thứ là Diệp Tuấn Thành; còn vợ chính là công chúa An Dương, sinh được con trai cả là Diệp Tuấn Kiệt và con gái Diệp Mi.
Công chúa An Dương kiêu ngạo, tự cao là muội muội ruột của hoàng đế nước Sở, chẳng coi ai ra gì, mười mấy năm qua vẫn ngược đãi, tra tấn Nhị phu nhân; Nhị phu nhân vì gia đình mà chịu mọi sự hung bạo, vì con mà chịu ở trong phủ lớn lên, nín nhịn, nhẫn nhục chịu đựng. Vài năm gần đây, Diệp tướng quân hàng năm đều đóng quân bên ngoài, công chúa An Dương quản lý cả phủ tướng quân, dùng trăm phương ngàn kế tra tấn ba mẹ con Nhị phu nhân, tìm mọi cơ hội để đuổi họ ra khỏi phủ.
Lần này, bà ta nghĩ ra một kế tuyệt hảo: bỏ thuốc mê tâm tán cho Diệp Vũ, vu hãm nàng tư thông với kẻ hầu hạ, trục xuất mẹ con các nàng ra khỏi phủ.
Mà nàng thì bị kê đơn thế nào nhỉ?
Diệp Vũ nghĩ đến, giữa trưa hôm nay, Diệp đại tiểu thư đi phủ Tấn vương, thầm mến Tấn vương Minh Tâm đã hai năm rồi, nhưng Tấn vương phong lưu đa tình không nhận tình ý của nàng, lại còn làm cho nàng hết hy vọng. Nàng thương tâm trở về phủ muốn chết, người đau đớn quá mà tự đày đoạ mình, được người hầu cứu.
Có lẽ thời điểm Diệp đại tiểu thư tự đày đoạ bản thân suýt chết, linh hồn nàng đã nhập vào thể xác; sau đó lại bị nha hoàn bỏ thuốc vào trong chén thuốc đưa cho nàng, chén thuốc đó chắc đã bị người ta động tay chân vào, bỏ mê tâm tán, nàng mới bị trúng mị độc.
Còn Thiến Hề sở dĩ tự nguyện rời phủ cũng chỉ vì muốn con mình là Diệp Tuấn Thành có thể được ở lại phủ tướng quân.
Hơn nữa, cho dù lần này các nàng quyết không đi thì cũng sẽ có lần khác. Đã nhiều năm qua, công chúa An Dương vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt, để Diệp Tuấn Thành ở lại trong phủ đã là nhượng bộ duy nhất của bà ta rồi.
Diệp Vũ nghĩ ngợi nhiều, đã thật sự xuyên qua, linh hồn bám vào trên người Diệp đại tiểu thư, vậy linh hồn Diệp đại tiểu thư đi đâu rồi?
Hồn vừa nhập, lại vừa phải trải qua một trận dục vọng dày vò sắp chết, lại bị đuổi ra khỏi nhà, chả lẽ tối nay phải ăn ngủ đầu đường xó chợ sao?
Ông trời ơi, vì sao vậy chứ?
Hai mẹ con không xu diín túi, đứng giữa đường cái trong gió lạnh vù vù, biết đi đường nào đây?
Bất đắc dĩ, Thiến Hề đành phải mang theo con gái vào lầu Tiêu Tương tá túc một đêm.
Lầu Tiêu Tương là thanh lâu, bà chủ Lãnh Tiêu Tương và Thiến Hề vốn quen biết với nhau đã lâu. Lúc các bà còn trẻ, đều biểu diễn ở lầu Tiêu Tương, giao tình thân thiết; chẳng bao lâu Thiến Hề được gả làm tiểu thiếp cho Diệp Chí Bằng, còn Lãnh Tiêu Tương thì trở thành hoa khôi, vài năm sau trở thành bà chủ của lầu Tiêu Tương.
lầu Tiêu Tương mở ra vốn là để buôn bán, không phải để cho các nàng ăn không ngồi rồi.
Rửa chén bát, rau cỏ, giặt quần áo, quét dọn phòng và đình viện, cái gì Diệp Vũ cũng đều làm cả, ba ngày liên tục làm việc liều mạng, cứ làm việc không ngừng nghỉ, toàn thân đau nhức, mặt chẳng còn chút máu nào.
Vị Diệp đại tiểu thư này đoán chừng là chưa từng bao giờ làm qua việc nặng nhọc như vậy, nếu không toàn thân không đau nhức đến vậy.
Nàng tin, chỉ cần trải qua được những ngày gian khổ này thì sẽ tốt hơn.
Bất luận là cổ đại hay là thế kỷ hai mươi mốt, đều phải tự lực cánh sinh, nuôi chính bản thân mình!
Vất vả nhất vẫn là mẫu thân của nàng, Mẫu thân vốn sống an nhàn sung sướng mười mấy năm rồi, trong một đêm mất đi tất cả, lại phải bưng trà rót nước ở chốn phong trần, dọn dẹp tẩm phòng của tiểu thư, người như thế thật sự châm chọc vô cùng.
Đêm nay, lúc Diệp Vũ đang rảư chén bát trong pgòng, bỗng có một nha hoàn tên là Nguyệt Cầm chạy tới, nói sốt ruột, “Ta mót quá, giúp ta mang bầu rượu này đến tẩm phòng của tiểu thư nhà ta với, nhanh đi!”
“Ta đang rảư chén bát…Hơn nữa còn rất nhiều vẫn chưa rửa đây này” Nàng chỉ làm những việc nặng nhọc, còn chuyện bưng trà rót nước thì chưa lfm.
“Ây da, xin ngươi thương xót giùm với, giúp ta đưa chút rồi mau mà về đây. Nếu không phải vội đưa ngay cho tiểu thư nhà ta, ta đã chui vào trong nhà xí rồi”
“được rồi, ta sẽ giúp ngươi một lần”
Diệp Vũ đón lấy mâm gỗ, Nguyệt Cầm đã nhanh như chớp chạy thẳng về phía nhà vệ sinh.
Nguyệt Cầm hầu hạ tiểu thư là hoa khôi đứng đầu Lăng Vô Hương, đi vào tẩm phòng của Lăng Vô Hương, Diệp Vũ đang định gõ cửa thì cửa phòng bỗng bị lực mạnh đẩy ra doạ cho nàng nhảy dựng cả lên.
“Lấy rượu mà cũng chậm như vậy hả!” Một giọng đàn ông trung niên cất tiếng mắng, “còn không nhanh mang vào hử?”
“Vâng” Nàng cúi đầu đi vào phòng.
“nếu không nể mặt mũi ngươi từng là hoa khôi, ta đã sớm đi tìm người khác rồi” Gã nam tử béo kia hùng hổ nói xong, “Người ta Ngưng Sương cười đẹp đến cỡ nào, cònngươi thì cười xấu chết; người ta Ngọc Tử giọng điệu nhẹ nhàng cỡ nào, còn ngươi chỉ so với em gái baá cá ngoài chợ mà thôi”
Lặng Vô Hương đứng một bên, bị hắn nói vào mặt, cắn môi, ấm ức mà quật cường.
Diệp Vũ đặt rượu lên bàn, định đi ra ngoài thì bị ngăn lại.
“Nàng là nha hoàn của ngươi sao?” Gã đàn ông nói lèo nhèo, móng béo sờ cằm của nàng, “Trong suốt, mềm mại, bản đại gia thích nhất”
“Ta chỉ là kẻ hầu làm việc nặng, không phải…” Nàng vội vàng giải thích.
“làm việc nặng à? Lãnh Tiêu Tương đúng là đần” Hắn thò tay ra túm lấy nàng, cười dâm tà, “Một cô nương cười xinh như vậy, ta sao lại để cho nàng làm việc nặng chứ? Theo ta, nàng sẽ không phải làm việc nặng gì, chỉ hưởng thụ vinh hoa phú quý thôi…”
“Buông ra!”
Diệp Vũ giận dữ quát, cố sức đẩy hắn nhưng đẩy không được.
Hắn dùng cánh tay to ôm vai trái của nàng, miệng sán lại gần, trong tình thế cấp bách, nàng vung tay lên tát cho gã một cái.
Tiếng tát vang lên rất to, đến cả Lăng Vô Hương cũng ngơ ngẩn cả người.
Vị đại gia này sửng sốt, giận tím mặt, vung tay nặng quăng tới, “rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt phỏng!”
Nàng phản ứng tức thời, giơ mâm gỗ lên đỡ, che trước mặt, bàn tay béo phì kia đập phải mâm gỗ.
Gã ta đau quá kêu la ầm ầm, rụt tay, dậm chân, nổi trận lôi dình rống to.
Nàng đứng một bên bình tĩnh nhìn gã đàn ông đau nhe nanh trợn mắt, nhìn khách và các cô nương khác đều vọt tới vây xem, đầu suy nghĩ cực nhanh xem nên giải quyết thế nào cho ổn.
“Con khốn! Mày lại dám đánh cả ta hả…” Mắt thấy nhiều người nhìn vậy, gã ngượng tím mặt, lại vung móng tay lên cào nàng.
“A Lưu đại gia, cần gì phải chấp nhặt với một tiểu cô nương chứ”
Giọng kiều mỵ, mềm mại này cùng với tiếng cười giòn truyền đến, tiếp đó xuất hiện trước mắt mọi người một nữ tử trang điểm đậm, tuổi chừng ba mươi, uốn éo đi tới.
Bà ta chính là bà chủ của lầu Tiêu Tương, Lãnh Tiêu Tương.
“Chuyện gì mà làm cho đại gia tức giận vậy chứ?” Bà dựa vào cạnh cửa, cười tủm tỉm hỏi.
“Con khốn này đã chọc giận bản đại gia…” Lưu đại gia chỉ vào Diệp Vũ, mắt âm trầm, “Vô Hương, nói cho ma ma ngươi nghe đi”
Lăng Vô Hương đi qua, ghé vào tai Lăng Tiêu Tương hạ giọng nói vài câu.
Lăng Tiêu Tương lắc mông đi tới, nắm chiếc khăn hồng trong tay đặt lên ngực gã, “Lưu đại gia à, có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói. Vị cô nương này là người mới tới, làm việc nặng sau viện, không hiểu quy củ, vẫn coò phải được dạy dỗ. Hay là vậy đi, đêm nay tiền thưởng cứ tiín cả vào ta, ta bảo Ngọc Tú và Ngọc Nhuỵ cùng uống rượu với ngài nhé, thấy sao?”
Lưu đại gia vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ, tuyên bố, “Cánh tay này của ta đã bị thương rồi, chẳng may anh rể ta có hỏi đến, biết là con khốn của lầu Tiêu Tương làm bị thương, ta đây thật mất mặt quá. Nói không chừng anh rể ta cũng nuốt không trôi cơn giận này, đóng cửa lầu Tiêu Tương này lại đó”
“Vậy ngài xem…làm thế nào mới tốt đây?” Bà ta cười làm lành.
“Ta muốn nàng ta hầu hạ ta đêm nay” Gã nhìn Diệp Vũ chằm chằm, ép buộc.
“Nàng ấy chỉ là nha đầu làm việc nặng thôi, điều này không hợp quy củ…”
“Bản đại gai nói một không nói hai, bản đại gia nói chính là quy củ!” Lưu đại gia nham hiểm bảo.
Diệp Vũ không chút hoang mang, nói bình tĩnh, “Dì Lãnh à, cháu có mấy câu muốn nói cùng dì”
Lãnh Tiêu Tương kinh ngạc nhìn vẻ bình tĩnh của nàng, đi tới, Diệp Vũ bám sát vào bên tai bà nói, “Giả như đêm nay dì Lãnh giữ được cháu, cháu cam đoan, sẽ đưa Lăng Vô Hương trở thành người được chào đón nhất ở thành Kim Lăng này, thậm chí còn trở thành hoa khôi nổi tiếng của nước Sở, cam đoan lầu Tiêu Tương mỗi ngày kiếm được năm ngàn lượng thậm chí có khi còn kiếm được vạn lượng đó”
Bà ta khiếp sợ, giọng điệu này quá lớn, vị Diệp đại tiểu thư này dựa vào cái gì mà chắc chắn vậy chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License