Không gian bên trong túi trữ vật có trên vạn kim tệ, còn có một ít đồ trang sức xa xiỉ, xem ra khi trước phụ thân này của hắn đã an bài, hơn vạn kim tệ cùng đống đồ trang sức này quả thực đủ cho một gia đình bình thường sinh sống hết đời.
Trong túi trữ vật, một ngọc giản bình thường nhanh chóng xuất hiện trong đầu Lục Thiếu Du, lập tức Lục Thiếu Du móc ra khối ngọc giản này.
Ánh mắt nhìn vào, ngọc giản này lớn bằng bàn tay, giống như hình vuông, bề mặt sáng bóng, dày chừng hai ly.
Trên ngọc giản này không có một chút khí tức ba động nào, bình thường tới mức không thể bình thường hơn được nữa.
Lục Thiếu Du thậm chí còn có chút hoài nghi. Bảo vật như Vô Tự Thiên Thư này sao lại bình thường tới mức không thể bình thường hơn như vậy.
Dường như cảm thấy sự nghi hoặc của Lục Thiếu Du, Lục Trung nói.
Lục Thiếu Du do dự một chút, lập tức lấy sức đánh vào khối ngọc giản trong tay, ban đầu chỉ dùng sức một chút, cuối cùng vận dụng chân khí, sau đó Lục Thiếu Du đem chân khí toàn thân tụ tập vào trong tay. Quang mang trên tay chợt lóe lên thế nhưng cũng không thể phá hủy được khối ngọc giản nhìn qua vô cùng bình thường này. Ngọc giản bình thường này không có một chút biến hóa nào.
Lục Thiếu Du kinh ngạc, ngọc giản này quả thực không giống bình thường, cho dù hắn đã cố sức vận dụng tới chân khí, không ngờ lại không phá hủy được ngọc giản.
Lục Trung lại nói.
Lục Thiếu Du lập tức đưa chân khí vào trong Vô Tự Thiên Thư, khi chân khí tiến vào trong ngọc giản, bề mặt Vô Tự Thiên Thư trong nháy mắt giống như gấp khúc, xuất hiện một đám bí văn chi chít. Trong đám văn tự này, Lục Thiếu Du mơ hồ chỉ nhìn ra một từ “linh” mà thôi. Cỗ khí tức dị thường này chỉ chợt lóe lên rồi biết mất không còn tung tích.
Lục Thiếu Du thầm nghĩ trong lòng. Chất liệu của Vô Tự Thiên Thư này hắn cũng không biết, xem ra lai lịch của bảo vật này rất lớn.
Lục Trung nhìn Lục Thiếu Du nói:
Lục Thiếu Du sửng sốt, hắn không nghĩ tới Lục gia lại hào phóng giao Vô Tự Thiên Thư cho hắn như vậy, quả thực khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Lục Vũ nói với Lục Thiếu Du, khuôn mặt lúc này đã xám lại, dường như còn có một chút đen.
Lục Thiếu Du nói. Lục Thiếu Du cũng không muốn gánh vác trách nhiệm chiếu cố Lục gia. Đối với Lục gia hắn không có một chút cảm tình nào, nếu có cảm tình thì chỉ xét trên người mẫu thân hắn mà thôi.
Vẻ mặt hai người Lục Vũ, Lục Trung không biết đổi dường như đã đoán trước được, Lục Vũ nói:
Lục Thiếu Du không nói gì, giúp đỡ Lục gia, thế nhưng bây giờ hắn còn cần người khác giúp đỡ, lúc này hắn cũng không có cái thực lực kia.
Khục Khục.
Lục Vũ lại tiếp tục phun ra một ngụm máu.
Lục Trung, La Lan thị vẻ mặt đại biến, nhanh chóng đi tới bên người Lục Vũ.
Lúc này hai mắt Lục Vũ mờ đi thanh âm mang theo chút khẩn cầu nói với Lục Thiếu Du:
Nhìn ánh mắt cầu khẩn của Lục gia, trong lòng Lục Thiếu Du có chút xúc động. Tuy rằng linh hồn hắn không phải người Lục g ia, thế nhưng trong người cũng chảy dòng máu của Lục gia, điểm này hắn không thể phủ nhận.
Lục Thiếu Du nói.
La Lan thị vội nói với Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du gọi một tiếng, oán hận lúc này đã biến mất. Dù sao trên người hắn cũng chảy huyết mạch Lục gia, kêu một câu cũng không sai. Lục gia có thể đem bảo vật như Vô Tự Thiên Thư giao cho hắn đã đủ chứng minh những gì trước đây Lục gia làm với mẫu tử hắn chỉ là bất đắc dĩ.
Lục Vũ cười, nói:
Lục Vũ nói xong lập tức quay về phía Lục Thiếu Du nói:
Lục Thiếu Du tiến lên, nghi hoặc đứng trước người Lục Vũ.
Nhìn Lục Thiếu Du, Lục Vũ nói:
Dừng lại một chút, Lục Vũ tiếp tục nói:
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License