Ngũ Hồ Chiến Sử


Tác giả: Chu Hiển

Quyển 6 – Chương 3: Đao Mạnh, Trí Càng Mạnh



Đao phong, kiếm quang chợt tắt ngấm, bốn bề đều trở nên yên tĩnh như một vùng không gian chết.

Tổ Địch, Lưu Côn đứng thẳng tắp như hai pho tượng.

Thạch Hổ chưa chết, chỉ từ từ nhũn ra, ngã xuống đất.

Thạch Lặc cầm đao chỉ xéo xuống đất, máu chảy dọc theo thân đao nhỏ xuống đất tạo thành một âm thanh “tóc, tóc” đều đặn vang lên.

Đầu tiên là hai tiếng “leng, keng” vụt khởi, ba đoạn kiếm rơi xuống mặt đất. Ba thanh kiếm vô song của Lưu – Tổ đã bị chém gãy thành hai phần, ba thanh chia làm sáu đoạn. Ba đoạn kiếm gãy rơi xuống, hiển nhiên ba đoạn còn lại vẫn nằm trên tay chủ nhân.

Tổ Địch rít qua kẽ răng từng chữ:

Vai phải của hắn và Lưu Côn đều tuôn máu xối xả, hiển nhiên đã bị một đao của Thạch Lặc chém đứt cánh tay phải.

“Nhị Nhân Tam Kiếm” uy lực vô địch cũng không chống được một đao của Thạch Lặc!

Vương Tuyệt Chi thở ra một hơi, than thở:

Thạch Lặc nghe Vương Tuyệt Chi nói, khẽ liếc nhìn Vương Tuyệt Chi: “Ồ!” – Ánh mắt vừa chứa đựng sự thích thú, vừa tựa như muốn cổ vũ cho Vương Tuyệt Chi nói tiếp.

Vương Tuyệt Chi tiếp tục nói:

Thạch Lặc hỏi:

Vương Tuyệt Chi nói tiếp:

Tục truyền rằng vào thuở niên thiếu của Thạch Lặc, khi hắn đang làm ruộng trên đồng thì nhặt được một thanh bảo đao, thổi tóc qua cũng đứt, sắc bén vô cùng. Hắn sợ thanh bảo đao này sẽ gây họa nên dâng cho quan phủ. Thanh đao này cuối cùng rơi vào tay Thứ Sử Tịnh châu Tư Mã Đằng. Sau đó cuộc đời của Thạch Lặc tao ngộ đại biến, luyện thành tuyệt đỉnh võ công, giết chết Tư Mã Đằng, đoạt lại bảo đao, lại khắc lên thân đao ba chữ triện “Thạch Thị Xương” – ý nói thanh đao này biểu tượng cho thiên mệnh của hắn.

Thạch Lặc dựa vào thanh bảo đao tung hoành giang hồ không địch thủ. Hai mươi năm nay giết địch hơn một vạn. Từ đó Thạch Thị Xương Đao uy chấn thiên hạ, không ai không biết, được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất lợi khí. Kiếm của Lưu – Tổ đều là bảo kiếm, lại quán chú trên kiếm thể hơn mười năm nội lực. Song kiếm tuy bén vẫn không bằng Thạch Thị Xương Đao, lực tuy mạnh nhưng không bằng thần lực trời sinh Thạch Lặc. Cho nên tam kiếm đều bị bảo đao chém gãy một cách dễ dàng như thái rau chém dưa .

Thạch Lặc nghe xong mỉm cười:

Vương Tuyệt Chi tò mò hỏi:

Thạch Lặc đáp:

Thạch Lặc ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói:

Vương Tuyệt Chi hỏi:

Thạch Lặc từ tốn nói:

Vương Tuyệt Chi ngẩn ra:

Thạch Lặc đột nhiên hỏi một câu rất kỳ lạ:

Vương Tuyệt Chi nghe thấy Thạch Lặc thản nhiên nhắc đến chuyện giết cha, song vẫn bình thản, ngay cả một cọng lông mi cũng không động đậy, chỉ lạnh nhạt đáp:

Thạch Lặc lại nói:

Vương Tuyệt Chi lần đầu tiên được nghe lời này, ngạc nhiên hỏi:

Thạch Lặc chậm rãi nói:

Vương Tuyệt Chi nhất thời ngẩn người ra suy nghĩ, không thể nói thêm lời nào nữa.

Thạch Lặc lại giải thích:

Nhiều năm qua, Vương Tuyệt Chi vẫn không hiểu được tại sao với võ công của cha hắn mà ngay cả một trăm chiêu của Thạch Lặc cũng không thể tiếp nổi. Hôm nay mới hiểu được:

Thạch Lặc vuốt cằm nói:

Tổ Địch lạnh lùng nói:

Thạch Lặc im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:

Lưu Côn lớn tiếng nói:

Thạch Lặc thản nhiên đáp:

Lưu Côn ngạc nhiên hỏi:

Thạch Lặc đáp:

Lưu Côn hừ một tiếng:

Thạch Lặc nhàn nhạt nói:

Hắn nhếch mép cười, lại nói:

Tổ Địch cười nói:

Thạch Lặc đáp:

Tổ Địch nhìn đăm đăm vào Thạch Lặc nói:

-Tha ta thì đừng có hối hận. Có thể thủ cấp của ngươi sẽ do ta cắt lấy cũng chưa biết chừng.

Thạch Lặc mỉm cười đáp:

Tổ Địch nói:

Thạch Lặc đưa mắt nhìn theo hai người, không nói tiếng nào.

Mặt trời đã lên cao, ánh sáng chiếu vào thân thể Thạch Lặc, khiến cho thân thể hắn chớp sáng, lóe lên như một pho tượng thần. Vương Tuyệt Chi không sợ trời không sợ đất nhưng lúc này đột nhiên trong lòng cũng có ý sợ hãi, xuất hiện cảm giác lạnh run:

Người vô địch, đao vô địch, võ công vô địch! Vương Tuyệt Chi nếu muốn cùng người này quyết chiến thì liệu còn có hy vọng thủ thắng?

Vương Tuyệt Chi nắm chặt bàn tay, kiên quyết tự nói trong lòng:

Nhìn ánh mặt trời chói mắt, sự ấm áp lan tỏa toàn thân, dũng khí bỗng khôi phục trong lòng hắn.

Lúc này Thạch Lặc đột nhiên mỉm cười, phun ra một ngụm máu tươi thấm đẫm chòm râu đen của hắn.

Thạch Hổ vội vàng đứng lên đỡ lấy, ân cần nói:

Thạch Lặc vẫn bình thản đáp:

Nói xong những lời này, bảo đao trong tay hắn bỗng nứt gãy thành bảy, tám đoạn, rơi loảng xoảng trên mặt đất.

Thạch Lặc vừa rồi một đao chém đứt ba thanh kiếm hai cánh tay. Không tránh khỏi phải ngạnh tiếp với mười thành công lực của “Nhị Nhân Tam Kiếm”. Cú va chạm này tất phải mạnh mẽ đến nghiêng trời lệch đất, cho dù là một đại thiết chùy cũng phải nát vụn. Thạch Thị Xương Đao tuy sắc bén vô đối nhưng cũng chỉ được làm từ sắt thép của phàm gian, làm sao có thể bảo toàn đao thể nguyên vẹn?

Nội lực của ba người đối chọi nhau trên thân đao. Nội lực của Thạch Lặc bảo vệ thân đao, ý đồ trục từng điểm nhỏ một, hóa giải nội lực trên đao, tránh cho đao bị gãy nát. Vừa rồi hắn phun máu tươi, chân khí phát tiết, nội lực ẩn chứa trong thân đao lập tức đem thiên hạ đệ nhất đao chấn gãy thành nhiều mảnh.

Thạch Lặc vuốt ve chuôi đao còn lại trong tay, thở dài nói:

Vương Tuyệt Chi nghe vậy bèn lên tiếng:

Nếu đổi lại là Thạch Hổ, khi nghe câu này dám chắc hắn sẽ sảng khoái cười to, nói:

Song Thạch Lặc chỉ khẽ “ồ” lên một tiếng.

Thạch Lặc tiện tay vỗ ra một chưởng, cũng không thấy hắn đề khí vận kình, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một hố đất vuông ba thước, sâu một thước.

Nếu muốn cách không xuất chưởng đào một huyệt động, mặc dù việc này khó nhưng đối với nhất lưu cao thủ thì vẫn dễ dàng làm được. Tuy nhiên một chưởng của Thạch Lặc kình lực nội uẩn, cát đá không hề tung lên, vô thanh vô tức ấn một cái đã tạo thành hố sâu, công lực thực chấn động cổ kim. Vương Tuyệt Chi mắt nhìn thấy cảnh này, không khỏi thầm tặc lưỡi tán dương, táng đởm kinh tâm.

Thạch Lặc chậm rãi nhặt từng mảnh Xương Đao, chỉnh tề đặt xuống hố, song thủ lại bốc cát chôn vùi những mảnh vụn của bảo đao.

Sau đó Thạch Lặc đi đến một khối cự thạch phía trước, hít một hơi thật dài.

Vương Tuyệt Chi nhìn cử động này của Thạch Lặc không khỏi giật mình:

Thạch Lặc đúng là đang muốn di chuyển cự thạch. Hắn tuy không ôm hết tảng đá nhưng song chưởng lại như vỗ vào cỏ khô củi mục, cắm sâu vào cự thạch, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm trọc khí, gầm lên một tiếng nâng cự thạch ngàn cân lên khỏi mặt đất!

Thạch Lặc đi mấy bước, đặt cự thạch xuống đao huyệt. Cự thạch ngàn cân nhất thời lún xuống đất nửa thước sâu.

Vương Tuyệt Chi nhìn thấy Thạch Lặc dùng ngón trỏ làm “bút”, khắc trên cự thạch hình một thanh đao, sau đó in chưởng ấn vào đó. Vương Tuyệt Chi nhìn tới đây thì biết được Thạch Lặc không biết chữ. Hình vẽ một đao một chưởng này chính là muốn nói đây là “Nơi chôn đao của Thạch Lặc”.

Thạch Lặc tuy là thần vũ cái thế, nhưng di chuyển cự thạch nghìn cân xong, hơi thở cũng không khỏi đình trệ.

Thạch Hổ lập tức đề khởi nội lực, rót vào người Thạch Lặc, sau đó dùng tay đỡ lấy Thạch Lặc.

Thạch Lặc chậm rãi nói:

Nói xong bèn bước đến trước mặt Vương Tuyệt Chi hỏi:

Vương Tuyệt Chi đáp:

Thạch Lặc gật đầu nói:

Vương Tuyệt Chi hỏi:

Thạch Lặc đáp:

Thạch Lặc nói rất bình thản, tựa như động thủ cùng hắn thì đối phương chết cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Song sự thật chính là như thế!

Vương Tuyệt Chi mỉm cười nói:

Tới mức này mà Vương Tuyệt Chi vẫn có thể cười được! Hắn và Thạch Lặc quyết đấu, chỉ sợ không có nửa phần thắng. Mười ngày sau đích thị là tử kỳ của hắn!

Thạch Lặc đáp:

Vương Tuyệt Chi đáp:

Thạch Lặc đích thị là loại đại nhân vật một đời thét ra lửa, đi đến đâu cũng làm cho thiên hạ chấn động. Cho nên chỉ cần tùy tiện hỏi thăm cũng đều có thể biết được hắn đang ở phương nào.

Thạch Lặc lại nói:

Ba năm qua Vương Tuyệt Chi dùng trăm phương ngàn kế để khiêu chiến Thạch Lặc, nhưng không hề được hồi đáp. Hắn thật sự không nghĩ ra được Trương Tân dùng phương pháp gì mà có thể khiến cho Thạch Lặc đồng ý cùng hắn quyết đấu một trận.

Thạch Lặc nói:

Vương Tuyệt Chi ngạc nhiên, không nghĩ ra Thạch Lặc đã biết chuyện ước định của hắn với Trương Tân, chỉ đành gật đầu nói:

Thạch Lặc lại nói:

Vương Tuyệt Chi lại cảm thấy khó hiểu, hắn không thể nghĩ ra tại sao Thạch Lặc lại nói như vậy? Thạch Lặc quyết định hay Trương Tân quyết định thì có gì khác biệt?

Thạch Lặc lại nói:

Thiên Thủy là vùng đất cao, đứng ở đây khiến cho người ta có cảm giác rất gần gũi với trời cao mây trắng. Thạch Lặc lẳng lặng ngắm nhìn đám mây trắng đang bay qua đầu, nhớ lại chuyện cũ năm xưa…

Vương Tuyệt Chi lặng im nghe Thạch Lặc nói chuyện xưa. Hắn biết Thạch Lặc nhắc đến đoạn chuyện xưa này nhất định là có thâm ý.

Thạch Lặc lại nói tiếp:

Vương Tuyệt Chi lắc đầu:

Thạch Lặc nói:

Vương Tuyệt Chi nói:

Thạch Lặc lại nói tiếp:

Vương Tuyệt Chi ngạc nhiên thốt lên: “Ồ!

Thạch Lặc nói:

Thạch Lặc lại nói:

Thạch Lặc lại nói:

Vương Tuyệt Chi nói:

Thạch Lặc không trả lời, hỏi ngược lại:

Vương Tuyệt Chi ngắt lời:

Thạch Lặc gật đầu:

Vương Tuyệt Chi nói:

Thạch Lặc đáp:

Vương Tuyệt Chi chợt ngẩng đầu, huýt sáo dài, thanh âm truyền xa hơn trăm dặm.

Thời gian uống hết một chén trà nhỏ trôi qua thì hắn ngừng lại:

Ngay cả Vương Tuyệt Chi kiêu ngạo cũng phải thốt ra “nhận cái chết”, từ đó có thể thấy hắn không hề có chút lòng tin nào trong trận quyết đấu với Thạch Lặc.

Nhưng hắn là Vương Tuyệt Chi, cho dù không chút tin tưởng thì vẫn phải làm cho đến cùng, không chiến không được!

Thạch Lặc đang muốn trả lời thì cước bộ trở nên mềm nhũn, lảo đảo suýt ngã.

Vương Tuyệt Chi nhìn thấy quái tượng trước mắt, nghi hoặc nghĩ bụng:

Cùng lúc này, Thạch Hổ cũng ngã xuống đất. A Nguyệt đứng bên cạnh hắn, tay cầm một thanh đao, vô thanh vô tức cắm vào bụng Thạch Hổ.

Thạch Hổ hét một tiếng, phản thủ tung ra một chưởng. A Nguyệt quả nhiên võ công không kém, thân hình na di tuyệt đối tinh diệu. Song Thạch Hổ đã đem hết toàn thân công lực dồn vào một chưởng này. A Nguyệt như thế nào cũng không thể thoát được, trúng chưởng, bị đánh bay ra ngoài một trượng.

Thạch Lặc, Vương Tuyệt Chi nhìn nhau kinh hãi…. Đột nhiên phượng hoàng xuất hiện.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License