Ngũ Hồ Chiến Sử


Tác giả: Chu Hiển

Quyển 5 – Chương 7: Ăn Gà



Vương Tuyệt Chi ngủ một giấc thật ngon lành.

Nghe nói một người bị thương muốn trị liệu thương thế thì ngủ là một phương pháp hữu hiệu hơn nhiều so với việc ngồi xuống thổ nạp, thâu nhập chân khí. Hơn nữa tinh hoa của Dịch Học Vương gia chính là tập trung vào bốn chữ “Tự Cường Bất Tức”. “Tự Cường” là không ngừng làm cho bản thân mạnh lên, “Bất Tức” nghĩa là không được ngừng nghỉ, gián đoạn. Có thể khi nhanh khi chậm nhưng không được “nhất bộc thập hàn” (1), khi tỉnh là vận công, ngủ là tán công. Có như vậy mới hợp với thiên đạo.

Vương Tuyệt Chi vốn muốn ngủ thật lâu nhưng lại bị một loạt tiếng động kỳ quái đánh thức.

Tiếng động này không đơn thuần chỉ là thanh âm truyền đến tai mà nó nửa như mang theo một cảm giác trầm trọng, tựa như cả mười vạn Khương nhân tụ tập lại, nửa lại như trống rỗng – không có gì cả.

Vương Tuyệt Chi cho đến bây giờ cũng chưa từng “nghe” qua loại thanh âm kỳ quái như vậy.

Lúc này đêm đã khuya, vùng Thiểm Cam này vốn địa thế rất cao, ngẩng đầu lập tức có thể thấy được tinh quang. Trong cái tà ác của bóng đêm chợt nổi bật lên trận quái thanh này, cảm giác thật rùng rợn.

Vương Tuyệt Chi lúc này mới phát giác trên người có một tấm chăn. Nơi này vốn ngày nóng đêm lạnh, hàn nhiệt thay đổi rất khắc nghiệt. Có lẽ Khương nhân không muốn để cho hắn bị cảm lạnh nên đã đắp cho hắn.

Hắn nén không được sự tò mò, ngồi dậy lặng lẽ truy theo phương hướng thanh âm cổ quái đó truyền đến. Xương chậu của hắn mặc dù trúng một kiếm nhưng may mắn không tổn thương đến gân mạch. Hắn khập khiễng bước đi, lực đạo dồn vào một chân, thân pháp mặc dù không nhanh như trước, nhưng vẫn không hề phát ra tiếng động nào.

Đi không xa đã nhìn thấy nơi phát ra quái thanh, trong lòng hắn lại càng trở nên nghi hoặc không thôi.

Phía trên là bầu trời đầy sao, bên dưới mặt đất là dày đặc Khương nhân đang ngồi. Sợ rằng phải đến mười mấy vạn người. Trước mặt mỗi người đều có một chén nhỏ, mặt mũi ai nấy đều lộ ra vẻ bi phẫn, miệng ngậm chặt. Mười mấy vạn người ngồi im như thóc, một tiếng động cũng không nghe thấy. Duy chỉ có hơi thở là không khỏi làm chấn động không khí, mười mấy vạn người đồng thời làm chấn động không khí, trách không được Vương Tuyệt Chi lại nghe được một thứ thanh âm quái lạ như vậy.

Trên một đài cao là mười ba người, gồm mười một vị tộc trưởng, Dị Dung và một nữ tử. Nữ tử này Vương Tuyệt Chi không thể nhận ra nàng là ai, bởi vì nàng quá gầy ốm. Ngay cả tuổi tác cũng không nhìn ra được, chỉ có thể đoán nàng ta nằm trong khoảng từ mười tám đến năm mươi mà thôi.

Song thủ Dị Dung đã được băng bó cẩn thận, miếng vải băng trắng thấm đẫm một vài vết máu đỏ. Không biết song thủ của hắn còn có thể hồi phục lại, có thể tiếp tục sử dụng tuyệt thế kiếm pháp như trước kia nữa hay không?

Trước mặt mười ba người đặt mười chảo sắt thật lớn, cao hơn cả cơ thể. Dưới chảo đang được châm củi cháy đỏ rực, lửa bốc phừng phừng, trên mặt chảo sắt không ngừng bốc lên hơi nóng nghi ngút.

Vương Tuyệt Chi trong lòng cảm thấy kỳ lạ:

Mười một gã tộc trưởng trên đài cao được cầm đầu bởi một người, thân thể hắn cao không đến năm thước, chính là tộc trưởng Nghiễm Hán Khương – Quỷ Trì An. Hắn không nói một tiếng nào, lấy ra một thanh đoản đao nắm chắc trong tay.

Tất cả Khương nhân nơi này cũng lập tức rút ra đoản đao, ngoại trừ nữ nhân trên đài thì ngay cả mười một gã tộc trưởng cũng cầm một thanh đoản đao trong tay.

Đột nhiên Quỷ Trì An dùng đao rạch một đường trên mặt, máu tươi lập tức chảy vào chảo sắt. Vũ Đô Nhất Dương, Linh Phách và mấy gã tộc trưởng khác cũng tương tự – dùng đao rạch mặt, máu tươi chậm rãi chảy vào mười cái chảo sắt.

Đám Khương nhân dưới đài cũng dùng đoản đao rạch mặt, máu tươi nhỏ xuống bát nhỏ dưới đất.

Vương Tuyệt Chi xem đến đây thì hiểu được đây là một tập tục của người Khương, gọi là “Mạt Diện” – Khương nhân mỗi khi có thân nhân chết đi thì tự cắt mặt mình để biểu đạt sự đau thương. Nhìn thấy tình cảnh này, ý niệm trong lòng hắn chợt lóe lên, tâm trạng chấn động:

Sau khi “Mạt Diện”, chúng Khương nhân lần lượt cầm bát đến mười chảo sắt, múc một chén nước uống cạn. Thần sắc của mỗi người đều lộ ra vẻ bi phẫn cùng cực, nước mắt tuôn trào.

Vương Tuyệt Chi thầm nghĩ:

Đột nhiên bên cạnh hắn chợt vang lên một thanh âm khe khẽ:

Vương Tuyệt Chi không cần nhìn cũng biết người mới đến là Tuyệt Vô Diễm.

Nghe nàng nói xong, hắn hiểu được vì sao vẻ mặt của Khương nhân lại bi thương khi uống canh như vậy, không nén được thở dài nói:

Tuyệt Vô Diễm buồn bã đáp:

Vương Tuyệt Chi đột nhiên hỏi:

Tuyệt Vô Diễm lắc đầu:

Vương Tuyệt Chi thở phào nhẹ nhõm:

Tuyệt Vô Diễm cũng lắc đầu.

Vương Tuyệt Chi thấy thế, đầu óc như bị sương mù che phủ:

Tuyệt Vô Diễm chưa trả lời thì đã nghe Quỷ Trì An cao giọng nói:

Chúng Khương nhân vốn đang yên lặng, nghe xong câu nói này lại vang lên một trận khóc than thê thảm.

Quỷ Trì An nói tiếp:

Khương nhân đồng thanh hét lên:

Một khắc trước nơi đây vẫn yên tĩnh như biển sâu, đột nhiên hơn mười vạn người đồng loạt kêu lên như kinh thiên động địa. Ngay cả người có nội lực thâm hậu như Vương Tuyệt Chi cũng không tránh khỏi chấn động. Hắn liếc sang nhìn Tuyệt Vô Diễm, chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệch, vội vàng nắm tay nàng, truyền sang một đạo nội lực. Tuyệt Vô Diễm mới hồi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày.

Thanh âm Quỷ Trì An đột nhiên trở nên cung kính:

Nữ nhân kia tiến lên, chậm rãi nói:

Tuyệt Vô Diễm chợt lên tiếng giải thích:

Vương Tuyệt Chi hỏi:

Tuyệt Vô Diễm lạnh lùng đáp:

Vương Tuyệt Chi lại hỏi:

Tuyệt Vô Diễm liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:

Vương Tuyệt Chi á khẩu, không thể nói gì nữa. Đột nhiên nhớ đến thê tử Mê Tiểu Kiếm tên là Tiên Linh Hiểu Y, không biết có quan hệ gì với Tiên Linh Tẩu hay không?

Nghĩ tới đây, hắn lại tiếp tục nghe Tiên Linh Hiểu Y nói:

Quỷ Trì An, Vũ Đô Nhất Dương nghe Tiên Linh Hiểu Y nói những lời này cũng không nói lời nào, ngay cả một cọng lông mi cũng không động đậy.

Tuyệt Vô Diễm đột nhiên hạ giọng nói:

Vương Tuyệt Chi hỏi:

Tuyệt Vô Diễm đáp:

Vương Tuyệt Chi mỉm cười nói:

Sắc mặt Tuyệt Vô Diễm thoáng biến đổi, thần sắc vô cùng cổ quái, cũng không nói thêm câu nào, đột ngột phất tay áo bước đi.

Vương Tuyệt Chi phân vân không biết có nên đuổi theo hay không, chỉ lải nhải vọng theo:

Khương nhân uống canh xong, lập tức lục tục tản đi. Thiên Thủy trước mắt tạm thời bình ổn nhưng địch nhân vẫn còn bao vây, vẫn phải canh phòng cẩn mật.

Đám Khương nhân đi ngang qua Vương Tuyệt Chi, đột nhiên có người xuất thủ, khống chế huyệt Đại Chuy sau lưng hắn.

Kẻ này xuất kỳ bất ý ra tay. Hơn nữa Vương Tuyệt Chi sau khi bị thương, phản ứng đã chậm hơn trước, đương nhiên trúng chiêu.

Người có khả năng đánh lén thành công Vương Tuyệt Chi, võ công cao phải biết. Vương Tuyệt Chi nếu muốn phản kích thì trừ phi hắn phải sử dụng chiêu thức tàn độc nhất, may ra mới có thể thoát khỏi sự khống chế của đối phương.

Song huyệt Đại Chuy bị chế trụ, nửa người tê rần vô lực. Chỉ còn giải pháp thứ hai, đó là phản liêu âm thối, công kích hạ âm của đối phương.

Đáng tiếc là đùi Vương Tuyệt Chi đã bị thương, mà một người cũng chỉ có hai chân mà thôi.

Không có chân trụ, chân kia có tung ra đá thì cước pháp cũng không đủ nhanh, không đủ mạnh. Cước tung ra được một nửa đã bị mũi chân của đối phương đá trúng huyệt Ủy Trung, cả người mềm nhũn ngã lăn ra đất.

Thủ pháp của đối phương rất nhanh, thừa thế túm lấy cổ chân của hắn, bẻ chân trái Vương Tuyệt Chi lên cao, phảng phất như một đuôi của một con bò cạp vậy.

Đến đây thì Vương Tuyệt Chi đã hoàn toàn bị đối phương khống chế, muốn chém thì chém, muốn cắt thì cắt. Co dù sau đó có mang đi chưng, hấp, hầm.. thì hắn cũng chỉ biết cam chịu mà thôi.

Vương Tuyệt Chi nổi tiếng thiên hạ, không lẽ hôm nay bị giết mà cũng không biết được tại sao?

Người nọ gằn giọng nói:

Vương Tuyệt Chi than rằng:

Tới bước này – mặt úp xuống đất, bị người ta khống chế không còn cựa quậy được nữa. Hắn còn có thể không phục sao?

Người đó lại nói tiếp:

Vương Tuyệt Chi cười khổ nói:

Người sau lưng liền nở nụ cười:

Vương Tuyệt Chi cười nói:

Đến tình thế này mà hắn vẫn thản nhiên cười nói được.

Vương Tuyệt Chi cười rồi nói tiếp:

Kim Quý Tử lạnh lùng nói:

Vương Tuyệt Chi đáp:

Kim Quý Tử hỏi:

Vương Tuyệt Chi cười nói:

Kim Quý Tử cười nói:

Vương Tuyệt Chi bình thản nói:

Kim Quý Tử hừ một tiếng, đáp:

Vương Tuyệt Chi dương dương đắc ý nói:

Kim Quý Tử cười lạnh nói:

Vương Tuyệt Chi lại hỏi:

-Sau đó như thế nào? Hắn thật sự giết cả nhà hắn?

Kim Quý Tử bĩu môi nói:

Vương Tuyệt Chi mỉm cười:

Kim Quý Tử chế nhạo, hỏi:

Vương Tuyệt Chi đáp:

Kim Quý Tử không tin, bèn hỏi:

Vương Tuyệt Chi nói:

Vương Tuyệt Chi vừa nói xong, lập tức một người vỗ tay nói:

Một người khác lại nói:

Vương Tuyệt Chi nói:

Hắn chưa nói xong thì Kim Quý Tử đã thả hắn ra.

Quỷ Trì An cười nói:

Hắn nói chuyện rất nhún nhường, khiêm cung. Người khác nghe được cảm thấy thoải mái vô cùng.

Vương Tuyệt Chi nghĩ bụng:

Quỷ Trì An vỗ tay mấy tiếng. Một gã Khương nhân cầm đến một cái mâm gỗ. Trong mâm quả nhiên có ba cái đùi gà thật lớn, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, làm cho kẻ khác chảy cả nước bọt. Vương Tuyệt Chi nghe được ít nhất có năm người nuốt nước miếng. Đương nhiên hắn cũng là một người trong đó.

Hắn nhìn Kim Quý Tử hỏi:

Kim Quý Tử cười cười đáp:

Vương Tuyệt Chi cầm một cái đùi gà, cắn một miếng thật lớn, gật đầu, nhồm nhoàm vừa nhai vừa nói:

Nếu là một người thần trí bình thường, khi biết được thức ăn trong miệng là của người sắp chết thì tất sẽ không ăn nữa. Song Vương Tuyệt Chi vẫn ăn một cách ngon lành, không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Vương Tuyệt Chi ăn xong một cái đùi gà thì trong bụng đã không còn trống rỗng nữa. Khí lực phục hồi lại được một chút. Hắn nhìn Kim Quý Tử nói:

Kim Quý Tử cười hì hì nói:

Vương Tuyệt Chi trừng mắt nhìn hắn:

Kim Quý Tử cười quái dị, đoạn nói:

Vương Tuyệt Chi hỏi:

Kim Quý Tử đáp:

Vương Tuyệt Chi ngạo nghễ nhìn hắn:

Kim Quý Tử thản nhiên đáp:

Vương Tuyệt Chi nhìn sang bọn Quỷ Trì An, Vũ Đô Nhất Dương. Sau đó lại quay sang nhìn Kim Quý Tử hỏi:

Kim Quý Tử cười nói:

Vương Tuyệt Chi lắc đầu:

Kim Quý Tử mỉm cười nói:

Hắn nói lời này chính là từ trong chuyện xưa của Chiến Quốc Sách.

Thương nhân của nước Tần là Lã Bất Vi đến thành Hàm Đan của nước Triệu để buôn bán. Sau đó biết được con tin của nước Tần tại nước Triệu là thái tử Doanh Dị Nhân.

Cha của Lã Bất Vi hỏi hắn:

Lã Bất Vi đáp:

Cha hắn lại hỏi:

Lã Bất Vi đáp:

Cha hắn lại hỏi:

Lã Bất Vi đáp:

Nghe cha nói xong, Lã Bất Vi lập tức lĩnh hội, từ đó về sau cố kinh doanh, dùng tiền bạc giúp Doanh Dị Nhân trở về nước tranh đoạt bảo tọa Tần Vương. Doanh Dị Nhân quả nhiên thành công lên ngôi tức Trang Tương Vương, mà Lã Bất Vi cũng quả nhiên thu lợi vô số còn được phong làm Tướng Quốc, Văn Tín Hầu.

Vương Tuyệt Chi đối với văn tài học vấn thì không biết nhiều lắm, nhưng cũng đã nghe qua điển cố này, lạnh lùng nói:

Nghe qua đoạn điển cố này, ai cũng biết kết quả của Lã Bất Vi chính là bị Tần Thủy Hoàng biếm vào nước Thục, từng bước buộc hắn uống rượu độc mà chết.

Quỷ Trì An vội vàng chen vào:

Vương Tuyệt Chi nhìn từ trên xuống dưới, tả hữu xung quanh Kim Quý Tử nhưng nhìn thế nào cũng không thấy chút gì gọi là nghĩa bạc vân thiên cả, đành lẩm bẩm trong miệng:

Kim Quý Tử không để ý đến hắn, trực tiếp hỏi:

Vương Tuyệt Chi phá lên cười to, sau đó mỉm cười, im lặng một lát mới nói:

Hắn đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan gì đến câu chuyện đang nói với Kim Quý Tử khiến mọi người đồng loạt ngạc nhiên.

Quỷ Trì An vội ho một tiếng, nghiêm mặt nói:

Vương Tuyệt Chi nói:

Hắn nói hươu nói vượn nãy giờ tự nhiên có thâm ý, đang muốn chuyển đến vấn đề chính thì đột nhiên từ xa vang lên một tiếng thét của nữ nhân:

Thanh âm thê lương phá tan màn đêm yên tĩnh, tuy nhiên nó nhanh chóng trả lại sự yên tĩnh của bóng đêm.

Quỷ Trì An, Vũ Đô Nhất Dương, Linh Phách đồng thời biến sắc hô:

Chú thích:

(1): nghĩa là một ngày hơ ấm, mười ngày bỏ lạnh. Không được gặp chuyện khó khăn liền thối lui, đi được nửa đường rồi bỏ cuộc.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License