Linh Vũ Thiên Hạ


Tác giả: Vũ Phong

Chương 1980: Phân Chia Địa Bàn (2)



Thảo luận kịch liệt, nước miếng tứ tung. Lục Thiếu Du ngồi nhìn, mắt lộ ý cười, lòng thầm than. Làm chủ các đại sơn môn không dễ dàng, vì sự phát triển của sơn môn mình mà gánh áp lực lớn. Hiện tại chủ các đại sơn môn múa mép khua môi cũng chỉ vì tranh đấu cho sơn môn của mình.

Đám người Mang Linh lão tổ, Thiên Dương Tôn Giả, Phi Đao Tôn Giả trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần, như thể cuộc thảo luận không liên quan nhiều đến bọn họ.

Thảo luận qua đi, cuối cùng hai bên thở hổn hển đưa ra quyết định cuối đã mất ba canh giờ. Ai nấy mặt đỏ au, miệng khô lưỡi khô.

Thảo luận vấn đề bồi thường xong Lục Thiếu Du đứng lên. Đám người Hoa Mãn Ngọc sớm chuẩn bị cái bàn, phủ bản đồ Cổ vực lên.

Lục Thiếu Du đi tới trước bản đồ:

Ba sơn môn mỗi bên bồi thường năm mươi đại thành, tổng cộng là một trăm năm mươi đại thành. Điều này gây ảnh hưởng rất lớn cho Cổ vực.

Phân chia năm mươi đại thành làm cơ mặt Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai co giật nhưng buộc phải vạch ra. Năm mươi đại thành là một phần tư địa bàn của ba sơn môn, đả kích rất lớn cho ba sơn môn.

Ba người bước tới cạnh bản đồ. Nhóm Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường kéo lên xem. Phân cách ra vị trí đôi khi khá quan trọng.

Lục Thiếu Du nhìn bản đồ, trong lòng hắn đã có tính toán:

Khóe mắt Gia Cát Tây Phong co giật nhìn Lục Thiếu Du, phất tay cầm phi thiêu cắm dấu hiệu năm mươi đại thành vào địa bàn Lan Lăng sơn trang.

Lục Thiếu Du lắc đầu, liếc Gia Cát Tây Phong:

Gia Cát Tây Phong vung trường sam, nói ngang:

Lục Thiếu Du cười nói:

Lục Thiếu Du chậm rãi rút phi tiêu Gia Cát Tây Phong cắm trên bản đồ ra, chân khí tuôn ra biến thành năm mươi luồng sáng rơi vào năm mươi vị trí:

Nhìn đại thành bị Lục Thiếu Du đánh dấu, Gia Cát Tây Phong phản đối ngay:

Lục Thiếu Du chọn toàn là mảnh đất cổ họng Lan Lăng sơn trang, còn có nhiều thành thị nổi tiếng phồn hoa, nên Gia Cát Tây Phong không đồng ý được.

Gia Cát Tây Phong lại đánh dấu năm mươi đại thành khác. Hai bên giằng co rồi ăn ý lùi một bước, cuối cùng khí thế của Lục Thiếu Du trấn áp khó khăn quyết định.

Lục Thiếu Du lặp lại với Hóa Vũ tông, Hắc Sát giáo, hắn không hỏi ý mọi người vì trong lòng đã có ý định riêng.

Thảo luận qua đi, cuối cùng khi một trăm năm mươi thành được vạch ra đã mất hai canh giờ. Tổng thể được một trăm năm mươi thành này toàn trúng ý Lục Thiếu Du.

Nhìn Lục Thiếu Du phân ra một trăm năm mươi thành từ tay ba sơn môn, ánh mắt Lục Thiếu Du hấp háy. Lục Thiếu Du đòi những chỗ này có khá nhiều là mảnh đất cổ họng, thoạt trông không quá tốt nhưng nếu ghép lại thì có huyền cơ.

Mọi thứ quyết định xong, ba nữ nhân Hoa Mãn Ngọc, Diệp Mỹ, Diệp Phi sai người suốt đêm đưa ngọc giản tin tức Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai chế tạo đi ba sơn môn, sớm đưa bồi thường thì chủ ba sơn môn mới về được.

Ba người Gia Cát Tây Phong bị Hoa Mãn Ngọc kêu đệ tử đưa về đình viện trú ngụ, hầu hạ ăn ngon uống đã, chẳng hề khó xử.

Nhìn Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai bị đưa ra đại điện, Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường, Kim Sí Vương, Đạm Thai Tuyết Vi, Phiên Hải Vương mắt hấp háy. Ba bá chủ một phương có lẽ không bao giờ ngờ mình sẽ rơi vào tình thế hôm nay.

Sau khi ba người Gia Cát Tây Phong bị đưa đi, Lục Thiếu Du nhìn mọi người, nói thẳng:

Vân Tiếu Thiên tằng hắng, mắt lóe tia sáng nhìn mọi người:

Lạc Kiến Hồng quét mắt mọi người, cuối cùng nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm:

Lữ Chính Cường lên tiếng:

Mọi người đều phụ họa. Tất cả điều kiện toàn là Lục Thiếu Du bàn, người ra sức nhiều nhất cũng là Lục Thiếu Du. Cuối cùng bốn Tôn Tổ Thánh Linh giáo ra mặt mới chấn nhiếp ba sơn môn Hóa Vũ tông, Hắc Sát giáo, Lan Lăng sơn trang được, không ai phản đối điều này. Hai các hai đảo, Tiêu Dao bang, Thánh Linh cốc, Thiên Ưng lâu đến cũng vì Lục Thiếu Du, do hắn nói trước thì không ai phản đối.

Lục Thiếu Du luôn quan sát người trong đại điện, hắn không bất ngờ gì với phản ứng của bọn họ.

Lục Thiếu Du mím môi:

Lục Thiếu Du nhìn mọi người:

Nghe Lục Thiếu Du nói, các cường giả gật đầu. Lục Thiếu Du nói chuyện rất khôn khéo, cũng có lý. Tính theo góp sức thì mọi người không phản đối được, ra sức nhiều dĩ nhiên phải được ích lợi nhiều chút, điều này không có gì đáng trách.

Lục Thiếu Du nói:

Những người có mặt không phải người bình thường, nhưng nghe Lục Thiếu Du nói xong đều hút ngụm khí lạnh.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License