Mật thất lần nữa yên tĩnh lại. Lục Thiếu Du bị ném vào trên mặt đất, ánh mắt nhìn vào người Lăng Thanh Tuyền, một cỗ cảm giác không tốt lập tức lan tràn trong lòng hắn.
Lăng Thanh Tuyền nhìn Lục Thiếu Du, hàn ý trong mắt tới cực hạn.
Lục Thiếu Du hừ lạnh một tiếng.
Lăng Thanh TUyền lạnh nhạt nói, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh lẽo. Nụ cười này giống như một bông tuyết liên, tuy rằng lạnh lẽo thế nhưng cực kỳ động lòng người.
Lục Thiếu Du mắng to. Dù sao đi nữa nữ nhân này cũng không bỏ qua cho hắn, hắn có mắng thêm vài câu cũng không sao, coi như xả giận.
Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền trầm xuống, ánh mắt mang theo sự oán hận nhìn vào trên người Lục Thiếu Du. Nhớ tới trong Cổ Vực, bản thân bị tên vô sỉ này lăng nhục, trong mắt có chút bất lực và ủy khuất. Thế nhưng sự bất lực và ủy khuất này nhanh chóng biến mất, thay vào đó là hận ý và ánh mắt kiên nghị.
Hận ý chợt lóe, một thanh trường kiêm xuất hiện trong tay Lăng Thanh Tuyền. Kiếm quang hiện lên, từng đạo kiếm quang đánh vào trên người Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du lập tức kêu lên thảm thiết. Dưới kiếm quang này toàn thân Lục Thiếu Du, trên dưới đều bị cắt hơn mười vết. Cảm giác vô lực, trên người bị cấm chế cho nên Bất Diệt Huyền Thể căn bản không phát huy được tác dụng. Thân thể bị từng đạo kiếm quang cắt vào da thịt.
Lăng Thanh Tuyền khống chế lực đạo vô cùng tinh diệu, từng vết kiếm chỉ cắt vỡ da thịt Lục Thiếu Du, không làm tổn thương tới gân cốt. Thế nhưng loại đau đớn này cũng khiến cho Lục Thiếu Du kêu thảm thiết liên tục.
Nghe Lục Thiếu Du kêu thảm thiết, Lăng Thanh Tuyền cười nhạt, trường kiếm vung lên, mũi kiếm trực tiếp rơi vào trên gương mặt Lục Thiếu Du. Mũi kiếm lạnh lẽo trượt trên mặt Lục Thiếu Du, Lăng Thanh Tuyền lạnh nhạt nói:
Sưu.
Thanh âm của Lăng Thanh Tuyền vừa dứt, mũi kiếm run lên, trên khuôn mặt Lục Thiếu Du lập tức có cảm giác bỏng rát. Trên mặt xuất hiện một vết kiếm dài, máu tươi chảy ròng ròng.
Lục Thiếu Du mắng to nói.
Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền trầm xuống, một vết kiếm lần nữa hiện lên trên khuôn mặt Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du còn chưa nói xong, lại một đạo kiếm quang đánh xuống thân thể hắn.
…
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Từng thanh âm mắng mỏ cũng từ trong miệng Lục Thiếu Du truyền ra. Tổ tông Lăng Thanh Tuyền đã bị Lục Thiếu Du đào tới mười tám đời.
Lục Thiếu Du mắng nửa canh giờ, không có một câu cầu xin nào khiến cho Lăng Thanh Tuyền tức giận tới mức nghiên răng nghiến lợi. Kiếm quang run lên, Lục Thiếu Du thương tích đầy mình, máu tươi đầm đìa thế nhưng vẫn còn không ngừng mắng. Thậm chí càng mắng càng hưng phấn, thanh âm càng lúc càng lớn.
Tròn nửa canh giờ lăng Thanh Tuyền cũng có chút mệt mỏi. Nhìn toàn thân Lục Thiếu Du dường như đã không có chỗ nào là không có vết kiếm, nghe tiếng mắng độc địa của Lục Thiếu Du nàng tức giận tới nỗi trắng mắt, trên khuôn mặt vốn đã lạnh lẽo kia lúc này càng lên lạnh lẽo.
Lục Thiếu Du cười lớn, trên mặt tràn ngập máu tươi, vô cùng đáng sợ. Có lẽ hiện tại ngay cả La Lan thị cũng không nhận ra được hắn nữa. La Lan thị nếu thấy dáng vẻ đầm đìa máu tươi của Lục Thiếu Du lúc này phỏng chừng sẽ bị đau lòng tới chết.
Lăng Thanh Tuyền giận dữ nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt bốc hỏa.
Lục Thiếu Du cả giận nói.
Lăng Thanh Tuyền lạnh lùng nhìn Lục Thiếu Du, tức giận càng lúc càng lớn. Thế nhưng nàng đột nhiên lại cười nhạt, cơn tức giận trong mắt biến mất, nói:
Nói xong Lăng Thanh Tuyền cũng không để ý tới Lục Thiếu Du mà nghênh ngang rời đi. Phía sau nàng không ngừng vang lên tiếng chửi bới của Lục Thiếu Du.
Ngoài mật thất, Lăng Thanh Tuyền đóng cửa đá, ánh mắt nhìn về phía sau.
Lăng Thanh Tuyền nói với hai đại hán Vũ Tướng mặc hắc bào bên ngoài cửa đá.
Hai người cung kính đáp, không dám ngẩng đầu lên.
Lăng Thanh Tuyền liếc nhìn mật thất một cái nữa rồi mới chậm rãi rời đi.
Trong mật thất, có lẽ đoán được Lăng Thanh Tuyền đã đi xa, lúc này Lục Thiếu Du mới ngừng mắng. Ánh mắt trầm xuống. Cảm nhận sự đau đớn toàn thân lúc này hắn không khỏi mỉm cười.
Lục Thiếu Du cũng không phải là kẻ biến thái, không phải muốn Lăng Thanh Tuyền đánh thêm vào trên người hắn mấy kiếm. Mà là khi kiếm đầu tiên của Lăng Thanh Tuyền đánh xuống Lục Thiếu Du lập tức cảm giác được, trong sự đau đớn này, kinh mạch chung quanh vết thương lập tức có phản ứng, không tê dại như trước nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License