Vũ Hoàng hừ lạnh một tiếng, không cho Tuyết Hoàng mặt mũi.
Sắc mặt Tuyết Hoàng cũng có chút khó coi, Cầm Hoàng cùng Vũ Hoàng lúc này bày ra sư tôn Thần Hoàng của bọn chúng, cho nên căn bản không đặt hắn vào mắt.
Lúc này Lăng Vũ xùy cười một tiếng, nói:
Trên người Tuyết Hoàng bao phủ một tầng sương lạnh, sương lạnh bốc lên từng hồi, hắn rất tức giận.
Lăng Vũ chỉ vào đại môn, hạ lệnh tiễn khách.
Sắc mặt Cầm Hoàng cùng Vũ Hoàng âm trầm xuống, đương nhiên bọn họ lo lắng Thần Hoàng sẽ truy cứu trách nhiệm của bọn họ, mới thực sự muốn tìm người chịu tội thay, không nghĩ tới lại bị Tuyết Hoàng nhìn thấu.
Cầm Hoàng chỉ vào Diệp Thần, đe dọa.
Diệp Thần không sợ nhìn thẳng vào Cầm Hoàng cùng Vũ Hoàng.
Tuy Cầm Hoàng cùng Vũ Hoàng hậu trường cường ngạnh, nhưng mà hắn không sợ, hắn nắm đạo lý rồi.
Cầm Hoàng nghiêm mặt hỏi.
Diệp Thần nhún nhún vai, nói:
Cầm Hoàng giận dỗi, nhịn một chút lại nói:
Diệp Thần khoát tay.
Nghe được Nhược Vân tạm thời không có việc gì, trong đại sảnh mùi thuốc súng xem như dẹp loạn một ít, Vũ Hoàng lạnh lùng lườm Diệp Thần.
Vũ Hoàng hung dữ nói ra.
Nếu là bình thường, Cầm Hoàng cùng Vũ Hoàng nhất định đi lên phế Diệp Thần trước, lại chậm rãi thẩm vấn, nhưng mà Tuyết Hoàng xác định vững chắc sẽ che chở Diệp Thần, bọn họ chỉ là Chiến Hoàng nhất trọng, mà Tuyết Hoàng đã là Chiến Hoàng tam trọng, nếu đánh nhau bọn họ căn bản không tốt.
Nhưng mà hai người đều ghi hận lên người Diệp Thần, mặc kệ Nhược Vân tiến vào Tử Hoàn Tinh có quan hệ với Diệp Thần hay không, mặc dù Nhược Vân có thể bình yên trở về, chỉ bằng vào chuyện Nhược Vân cứu Diệp Thần đã chứng minh Diệp Thần cùng Nhược Vân quan hệ không phải nông cạn!
Tiếp tục đợi ở chỗ này cũng không hỏi ra cái gì, Cầm Hoàng cùng Vũ Hoàng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Nhược Vân tiến vào Tử Hoàn Tinh, bọn họ không dám báo cáo cho Thần Hoàng nghe, nghĩ đến Thần Hoàng yêu thích Nhược Vân như vậy, nếu như bọn họ nói cho Thần Hoàng nghe Nhược Vân tiến vào Tử Hoàn Tinh, Thần Hoàng vẫn có nổi trận lôi đình hay không?
Vũ Hoàng hơi lo lắng hỏi thăm, tuy bởi vì chuyện truy cầu Nhược Vân hai người có khúc mắc không ít, nhưng đụng phải chuyện này hai người sẽ liên hợp với nhau.
Cầm Hoàng nhíu mày suy nghĩ, cười khổ nói.
Vũ Hoàng ngẫm lại. Nếu như báo cáo cho sư tôn, nhất định sẽ bị sư tôn quở trách, cho dù Nhược Vân ra khỏi Tử Hoàn Tinh, bọn họ cũng khó thoát khỏi tội không làm tròn trách nhiệm.
Vũ Hoàng nghiêm mặt nói, hứn trải qua suy nghĩ hồi lâu đã làm quyết định.
Vũ Hoàng tiến vào Tử Hoàn Tinh là mạo hiểm? Phải biết rằng trước đó có rất nhiều Chiến Hoàng tiến vào Tử Hoàn Tinh đều không có đi ra! Cầm Hoàng trong lòng xoắn xuýt đôi chút, nếu như ở lại Tử Hoa thần triều, hắn nhất định phải mang trách nhiệm. Bị sư tôn quở trách, nếu Vũ Hoàng cùng Nhược Vân đều chết ở Tử Hoàn Tinh, hắn cũng đừng mơ tưởng lấy được vị trí chủ nhân Đạo Đình.
Nếu như Vũ Hoàng cùng Nhược Vân cùng ra khỏi Tử Hoàn Tinh, mà hắn rất sợ chết ở lại Tử Hoa thần triều, vậy Nhược Vân nhất định sẽ không quan tâm hắn làm gì, hắn rốt cuộc không thể nào truy cầu Nhược Vân, cũng không chiếm được vị trí chủ nhân Đạo Đình.
Chỉ có tiến vào Tử Hoàn Tinh, nếu như có thể cứu Nhược Vân, vậy có thể nói tốt.
Cầm Hoàng nhìn qua Vũ Hoàng. Sư đệ của mình nhìn thì lỗ mãng, nhưng kì thực trong thô có mảnh, hôm nay tiến vào Tử Hoàn Tinh là cơ hội lật bàn duy nhất.
Mặc dù có nguy hiểm tánh mạng, nhưng còn tốt hơn ở lại Tử Hoa thần triều không có cơ hội gì. Bọn họ thật sự quá cần vị trí chủ nhân Đạo Đình. Bởi vì vị trí kia đại biểu cho tất cả quyền lực, mặc dù trả giá bằng tính mạng cũng không tiếc.
Cầm Hoàng trầm mặc đôi chút sau đó lại nói.
Vũ Hoàng khẽ nhíu mày, nói:
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License